Canh
trường tiếng nhạn động màn sương Nghe
lá thu rơi xiết mặt đường. Độ
thế chuông chùa còn mãi vọng Đau
đời tơ nhện vẫn hoài vương. Em
đang mải miết cơn mơ huyễn Ta
đã nguôi ngoai giấc mộng thường.
Chốn
cũ ta về với bến sông Người quê tấp nập rộn trên đồng. Nương
vườn nắng trải khi vào hạ Làng
mạc mưa dầm lúc chuyển đông. Dáng liễu nghiêng mình khoe sắc thắm Nhành lan trỗi nụ ngát hương nồng.
Cứ chợt nhớ về hoa cỏ may Cảnh
thu với bạn mái đê này. Trời
cao anh hát lời mơ mộng Môi
thắm em cười dáng ngất ngây. Sắc
tím nghìn bông chiều tím ngợp Nụ
hôn một thuở hoàng hôn say.
Thương
mẹ quanh năm tắm nắng đồng Cho
mùa trĩu hạt lúa thơm bông. Đường
khuya mỏi gối mòn chân đất Ngõ
sớm sa sương xót cõi lòng. Lận
đân khơi dòng trên bến đợi Gian
nan trở gánh giữa chiều mong.
Ở
hội thơ Đường nhất chú nha! Hiền
lành, chất phác lại hào hoa. Ngày
ra tọa lớp “Trường
Sinh học” Tối
đến tìm câu nối vận hòa. Trợ
lực môn sinh tình tỏa sáng Tầm
chương phây-búk tiếng vang xa.
Vịt
trời bỗng chốc hóa thiên nga Thỏa
mãn cơn mê các quý
bà. Son
phấn rỡ ràng hù Ngọc Thỏ Áo
quần lòe loẹt giỡn Hằng Nga. Ham
danh đến nỗi
quên liêm sỉ Hám
lợi thành ra mặc chính tà.
Off
hội Già ham(*)
ở Vũng Tàu Say
rồi các lão phởn cong râu. Trương
Phi thủ sẵn vài chai gụ Đực
Nhỏ bưng ra cả kýhàu. Hóng
việc đi đò xây nghĩa lớn Nghe
người kể chuyện dệt tình sâu.
Giữa
cuộc phong trần chả mấy khi Tình
đây cảnh đó... dạ mong gì... Vườn
quen vẫn cứ người qua lại Bạn
cũ sao rồi kẻ đến đi... Có
gợn lòng nhau từ mãi cả Xin
còn chữ hẹn với vần thi.
Đã
lắm nổi chìm sá kể chi Bảy
mươi tư tuổi sắp sang kỳ. Học
hành dang dở hành khôn đặng Sự
nghiệp nhì nhằng nghiệp bỏ đi. Ngâm
vịnh thẩn thơ dăm sáu bận Đua
đòi quanh quẩn một vài khi.
Biển
lớn trời xa liệu khó gì Kết
tàu nương gió ấy là khi… Tâm
đồng sức hiệp càng thêm sức Vận
lỡ thì qua kẻo mất thì... Phải
buổi nên điều mau mắn chọn Phất
cờ khởi lối rộn ràng đi.
Bảy
chữ luân lưu mọi thế thời Tám
câu quan hệ đến nơi nơi. Tình
như mây nước giao duyên thắm Nghĩa
tựa trời quang nhật nguyệt ngời. Tứ
tuyệt kiệm từ cô đọng tứ Ngũ
ngôn tao nhã ý ngoài lời.
Cánh hoa khoe sắc giữa chiều buông Mộng trái thơm ngon nặng trĩu buồng. Đóa ngọc một thời tươi nhụy thắm Nụ hồng bao nỗi lạnh đêm suông. Tựa vần thơ lạc xa mùa họa Như bến sông khuya vắng tiếng xuồng.
Viết nhân chuyến
viếng thăm Thiền viện Chơn Không.
Bên
đồi tự tại lắng thời gian Giọt
nắng chân như bỗng dịu dàng. Cát
bụi trầm luân mùa bão loạn Gió
mưa chìm nổi gót hồng hoang. Nửa
ta trần thế lòng si dại Nửa
giấc vô thường cuộc hỗn
mang.
Tuổi
trời bảy bốn đến rồi đây Vợ
vẫn còn khen béo chửa gầy. Bãi
cát chờ tiên chưa sắm kính(*) Rừng
thông đợi thỏ cứ nhòm cây(**) Không
quyền không chức vơi bao bóp Vẫn
rượu vẫn thơ ních dạ dày.
Tường
bên có mấy đóa trà
my Đông
mãn tàn phai đã quá thì... Ong
lượn nhìn hoa đâu sắc nhỉ Bướm
bay ngắm nhụy chẳng hương gì. Đi
qua gió chán thôi giao kết Về
tới trăng buồn vội biệt ly.