Ta
bà biến ảo sắc thành không Mới
lạnh như băng bỗng ấm nồng. Việc
thế nhiều khi nặng tựa đá Tình
đời đôi lúc nhẹ tày bông. Biển
kia mốt nọ rồi lên bãi Sông
đó mai đây lại hóa đồng.
Đã
bấy thời gian phố ngại ngùng Ta
mình cách trở lối đi chung. Vườn
xưa cỏ phủ thành hoang vắng Ngõ
cũ phong sương hóa lạnh lùng. Hạ
tím trên cành thương ngóng đợi Thu
vàng trải lá nhớ nao nung.
Nắng
hửng tầng cao lắng nhạt nhòa Mây
hồng gió giỡn tựa chùm hoa. Mơ
màng ngọn khói đua làn tỏa Chấp
chới đàn ong nổi nhạc hòa. Ả
đã theo chồng thành thị ấy Ai
còn nhớ ruộng xóm làng choa.
Mai
này chẳng biết sẽ về đâu Nước
vẫn lơ thơ chảy dưới cầu. Đất
khách trông về nghe dạ tủi Quê
người ngó lại thấy lòng đau. Văn
chương vẫn đó muôn đời hận Nghiên
bút còn đây vạn cổ sầu.
Cùng
nhau phát triển Hội
thơ Đường Kết
hợp con người với kỷ cương. Gặp
gỡ trao lời cho cẩn
trọng Giao
lưu góp ý chớ coi thường. Tình
ta gần gũi
càng lưu luyến Nghĩa
bạn xa rồi mãinhớ thương.
Liệu
cứ khen cho lấy một điều Dẫu
rằng đôi lúc chỉ khen điêu. Khen
câu chẳng mất nên thừa tỏ Nức
bụng vì khen cũng khá nhiều. Bởi
thế xem chừng khen phải cả Huống
gì hết thảy bận khen nhiêu.
Bao
giờ sách Thánh lại ngời chương Cổ
phiếu yết niêm thể luật Đường. Thi
sĩ xênh xang cùng mọi hướng Bút
nghiên rạng rỡ khắp ngàn phương. Ta
về thôn dã khai trang ghoép Bạn
đến thành đô mở hý
trường.
Gói
trọn khung hình có được không Đừng
ai rảo bước cạnh trên đồng. Xanh
vườn ngược bến mơ sai quả Đỏ
lối xuôi thuyền lúa trĩu bông. Điệu
ví quê mình trao tiếng ngọt Lời
ru đất bạn trả ân nồng.
Bạn khuyên bỏ thuốc đã bao lần Anh
bảo ghiền rồi cắt cực thân. Sáng
dậy cà phê hun mấy điếu Trưa
về cơm nước rít vài phân. Trời
cho “tứ khoái” sao không nhận Đất
trụ trăm năm bởi có phần.
Mê
nằm bỏ phố trở về quê Giải
thoát thân ta những bộn bề. Muộn,sớm, sân, nhà dầy khói bụi Chiều,
trưa, lối, ngõ kín lô đề. Làm
vườn đợi thấy ngày mơ mộng Bới
đất tìm câu buổi ước thề.
Muốn về nhưng dạ cứ dùng dằng Người hỡi sao người chẳng nói năng!? Mộ mới bên đàng phơi cỏ úa Hoa tàn trước cửa mấy mùa trăng. Sầu thương chị lắm Đạm Tiên hỡi! Xin hiểu cho em phận cát đằng.
Một
thoáng cay cay đọng mắt sầu Hai
lời muốn ngỏ chẳng thành câu. Ba
tình như đã lòng chôn giấu Bốn
ý hãy còn nỗi kín sâu. Tiếng
hẹn tiếng chờ luôn khắc dấu Sợi
vương sợi nhớ khó phai mầu.