Đêm
nằm nghĩ đến cảnh già nua Nhớ
thuở còn trai bỡn cợt đùa. Nỗi
khổ hồi tâm về dựa chúa Buồn
đau não dạ gởi nương chùa. Nhiều
năm dựng đắp đời không của Những
tháng xây bờ tủi lệ chua. Ngoảnh
mặt người ơi tình đã úa Dương
trần cuộc sống chẳng hùa đua...
Trận
thắng hôm
nay quả ngọt ngào, Cho
người ngưỡng mộ ước cùng ao… Rồng
vươn bóp nghẹt lu dầu hắc, Đất
dậy tung bay rợp sắc đào. Một
dải trời Nam tình mến đọng, Hai
miền châu Á tiếng mừng trao.
Sáng
nay nhớ bạn đến thăm nhà Chỉ
thấy mình ông thiếu vắng bà! Ngơ
ngác đang cùng con ở lại Đau
buồn mới
tiễn vợ đi xa. Âm
thầm lẻ bóng thân cằn cỗi Heo
hắt tình riêng phận yếu già.
Rồng
đỏ hôm nay đã vượt qua Mỹ
Đình bừng sáng rợp cờ hoa. Mười
chàng Tây Á dàn lơi cửa Một
quả Tiến Linh giữ vững nhà. Chiến
thắng “một không”
thêm vững thế Niềm
tin “mười điểm” vượt “vòng ba”.
Cao
quý vinh danh sự nghiệp Thầy An
nhàn tự tại sống vui thay. Gian
nan vẫn sáng lòng thanh bạch Vất
vả không mờ chí
thẳng ngay. Tri
thức ươm trồng bao thế hệ Tài
năng cống hiến bấy lâu nay.
Ngẫm
lại đôi khi chán sự đời Tâm
tình đầy ắp lại dần vơi! Trong
người khó chịu lên rồi xuống Ngoài
mặt nhó nhăn đứng lại ngồi. Cô
phán chắc là do số phận Thầy
tuyên có thể tại duyên trời!
Dẫu
mòn thân xác vẫn không than Lòng
thẳng dạ ngay miễn luận bàn. Cốt
cách khác chi tùng với bách Tâm
tình giống tựa huệ cùng lan. Giúp
người dựng nghiệp câu vinh hiển Cho
kẻ thành danh chữ phúc nhàn.
Đêm
nằm khắc khoải nghĩ lời thương Nỗi
nhớ về ai khổ đoạn trường. Ngả
hạnh thời xưa tình đã vướng Vườn
ân buổi ấy nghĩa chưa hường. Ngàn
năm một thuở luôn hòa dưỡng Vạn
kiếp từ nay cũng đủ tường.
Chường
mặt để người vẽ với bôi Giữ
lòng thơm thảo chẳng tanh hôi. Trăm
ngàn con số tha hồ tích Muôn
vạn câu thơ mặc sức bồi. Thế
thái cho dù đen tựa mực Nhân
tình dẫu có bạc tày vôi.
Tìm
người mối lái để lo toan, Kén
gái chân quê vẹn thập toàn. Quảy
quả trình làng ra mắt tía, Dàn
bàn đãi cỗ định xe loan. Đường
về bẽn lẽn dâu e ấp, Đám
rước lanh chanh rể khải hoàn.
Chàng
cua tám cẳng lại hai càng Đúng
rõ oai mà phải lượn ngang. Bữa
nọ phơi mình nơi cửa quán Lần
kia tách gộp chỗ kênh làng. Mười
phen võ diễu còn ôm hận Chín
bận môi gàn vẫn tủi mang.
Anh
trao sợi nắng ấm đầu đông Gởi
đến cho em giọt thắm nồng. Gió
cuộn trôi về tràn bến
nhớ Mây
vờn xô dạt ngập trời mong. Muôn
trùng cách biệt còn sâu lắng Vạn
nẻo đường
xa vẫn ấm lòng.
Làm
sao níu được bước thời gian Người
hỡi còn không chữ đá vàng. Ngọn
bấc ngày đông vừa trở lại Mảnh
trăng tháng hạ vẫn còn mang. Ai
hay nẻo đến miền tiên cảnh Đâu
biết đường lên chốn Niết Bàn.
Bên
hồ ngắm những nụ hồng sen Nét
đẹp bừng xinh giữa cảnh đèn. Giữ
nhụy luôn ngời không ám bẩn Ươm
đài mãi sáng chẳng sờn đen. Đồng
bên thửa cạn thân vờn nắng Ruộng
dưới bùn dơ bữa thải phèn.