Bảy
bốn xuân rồi chúc cụ Văn An
vui mạnh khỏe vẹn tình thân. Chấp
hành giãn cách không do dự Tuân
thủ dang xa chẳng ngại ngần. Những
đợi Cô-Vi mau biến mất Hằng
trông bệnh lạ sẽ lùi dần.
Hương
nắng hương hoa gió ngập tràn Người
về hạ trắng, mấy quan san. Nỗi
niềm xưa cũ miên man chảy Ngón
vận phong sương thánh thót đàn. Trời
đất hòa chung dòng cảm thức Tâm
tình vá lại vết thời gian.
Tuổi
tám nhăm rồi tưởng giấc mơ. Qua
Binh đến Giáo lại làm Thơ. Ông
bà mẫu mực tâm thêm tỏ Con
cháu hiếu trung đức chẳng mờ. Trọn
kiếp đò ngang
tằm nhả kén Một
đời sách bút nhện buông tơ.
Thân
chào bạn quý ghé nhà chơi Mùa
dịch Cô-Vi sắp hết rồi...! Mai
tiễn Xuân đi vàng hết nụ Ve
về gọi Hạ tiếng khàn hơi. Câu
thơ hội ngộ do duyên nợ Cốc
rượu tương giao bởi đất trời.
Dẫu
rằng nắng dội với mưa sa Xướng
họa tình thơ giữ thuận hòa. Anh
ở trời Nam mai thắm nụ Tôi
từ đất Bắc lý bừng hoa… Đổi
trao ngôn ngữ chung lời nói Bổi
đắp câu vần hợp tiếng ca.
Một
chiều lại nhớ “Tiếng quê
hương”(*) Kỷ
niệm buồn vui giữa thế thường. Góp
bút tao nhân cùng tứ hải Hòa
thơ mặc khách giữa muôn phương. Cho
tay biên tập vò tơ rối Để
má thi nương rực sắc hường.
Đã gần đến ngày 30 tháng 4 rồi, bỗng nhớ đồng đội
đã hy sinh...
Bài xướng:
Đón anh về
Đau
lòng chỉ có vậy người ơi...! Nắm
đất tàn xương vụn cả rồi. Mấy
chục năm qua kề suối chảy Bao
lần tháng lại giữa dòng trôi. Rừng
vây núi đó nơi con nghỉ Cửa
mở nhà đây chỗ
mẹ ngồi.
Một
chiều ngó lại dấu chân côi Cơm
áo phong sương bạc tóc rồi. Nghiên
bút gom vào dăm chén đắng Văn
chương góp lại mấy ly bôi. Công
danh cũng tựa làn mây nổi Sự
nghiệp nào hơn mảnh giấy bồi.
Tháng
Bảychị Hằng thư thả chơi Ngoại
du vớiCuộimỗikhuya mời. Soi gương mắt biếc
lưu tình tủi Dệt
áng mây hồng
kết nghĩanhơi. Đấydải Ngân Hà sao vẫn
sáng Kia cầu Ô Thước lệ khônvơi.
Mong
ước niềm vui khắp mọi nhà Giúp
người chí cả vượt phong ba. Đem
đi phiền muộn đời say hội Mang
đến an nhàn cảnh rực hoa. Mỗi
ý từng lời gieo đức trọng Bao
tình bấy nghĩa kết dung hòa.
Dòng
đời trôi nổi đó rồi đây Ai
hiểu cho ai chút cạn đầy. Chẳng
tiếc thanh xuân về mãi cả Riêng
sầu viễn mộng khuất trời tây. Chiếc
bóng chơi vơi ngàn dặm khách Bàn
chân lạc lõng những canh chầy.
Rằng
ta vốn học chẳng như người Lúc
trẻ đâu vì quá mải chơi. Chỉ
tại neo nhà thân tại số Là
do hẹp bữa phận do thời. Đành
gom mấy vận đưa tình ủ Gắng
nhặt đôi dòng gửi nghĩa khơi.
Khinh
thường vi-rút, Mỹ lâm nguy Đã
biết... mà lơ... kể cũng
kỳ...! Phú
quý không quên mừng thịnh đạt Sang
giàu chẳng quản đến hưng suy. Lâm
hồi họa tới khôn sao tránh Nhằm
lúc tai bay khó thể lỳ.
Nặng
lòng yêu mến cảnh tình quê Hóa
phải bền tâm giữ lấy lề. Cả
lúc trèo non kề hổ báo Dầu
khi xuống biển cận kình nghê. Lời
chê chú Cuội thường hay thích Ý
nịnh ông Cò đã chẳng mê.
Thắng
Nhất đình thiêng thờ họ Phạm(*) Thủy
Giang bến lặng ngẫm hoa dừa.(**) Tiền
hiền chư vị công xây đắp Hậu
bối dân mình nghĩa đón đưa. Vẹn
ý muôn đời ơn tổ phụ Thơi
lòng bá tánh vọng người xưa.
Khi
nào gặp lại cố nhân không Hạ mãn thusangđợi cải ngồng. Một
chút vô tình lưukỷ niệm Thật nhiều đắc ýxảhưkhông. Gần
bên chẳng thấy...mình
tơ tưởng Cách
biệt mới hay...tớđộng lòng.
Tổng
thống thương ai giọt lệ tràn? Đau
lòng nước Mỹ giấc mơ tan. Vì
đâu thảm dịch nên điêu đứng Có
phải niềm tin đã lụi tàn. Chủng
Quốc – “đồng
sàng...”
nên cạn sức Liên
minh – “bất
hơp...” phải lìa đàn.