Mừng anh trở lại Hội thơ Đường Tái hợp văn đàn luận tứ chương. Cũng bởi lòng ngay, vương nghiệp chướng Nên đành vận lỡ... vượt tai ương. May sao thoát cảnh thời đen bạc Để lại soi mình lúc sáng gương.
1. Đoan
Ngọ... Cà phê đã hẹn hò Lại
thêm cuối buổi trận mưa to. Thừa
cơ bốn lão bao nhiêu chuyện Trễ
buổi riêng nàng lắm thứ lo... Tầm
tã ra về như chuột lột Nôn
nao ngoái lại tựa lông cò.
Danh
lừng hai tiếng lụa Hà Đông Tà
áo thướt tha dịu nắng hồng. Cho
bóng giai nhân muôn kẻ đắm Để
hình thục nữ vạn người mong. Mịt
mù đất Mỹ hoài tươi thắm Thăm
thẳm trời Tây mãi ấm nồng.
Hãy
ghé quê em biển dạt dào Từng
ngày lộng gió thổi lao xao. Bình
Châu cảnh đẹp người mong tới Bãi
Trước bờ êm sóng cuộn trào. Để
bụng say mê nhìn cá nước Cho
hồn thích thú dõi trời sao.
Ai
về Đất Đỏ xứ miền
Đông Nhắn
gửi giùm ta chút nỗi lòng. Nhớ
lắm Vũng Tàu đêm nguyệt bạch Thương
nhiều Bà Rịa sáng mây hồng. Quê
hương thuở trước ngời trang sử Đất
nước muôn sau rạng giống giòng.
Một
cái mu bu mãi chẳng vừa Dùng
đồ công nghệ khác hơn xưa. Tòn
teng khúc cán trên khuơ đủ Ềnh
ệch bàn cân dưới nỏ thừa. Sóng
điện ập vào như bão táp Màn
hình thu nhận tựa
mây mưa.
Gặp
người buồn lắm nói đi đâu... Trong
lúc bao nhiêu những nỗi sầu. Chuột
bọ ăn tàn bao xóm phố Môi
trường phá phách cả nương dâu. Tình
thơ như thể không vào cuộc Nghĩa
bút dường như chẳng tới cầu.
Tuổi
dại đâu ngờ một cuộc chơi Anh
chờ, em trốn mãi không thôi. Người
thua nũng nịu hờn lên mắt Kẻ
thắng ngu ngơ đứng nghẹn lời. Đông
đến bao lần mưa trắng phủ Thu
tàn mấy độ lá vàng rơi.
Đứng
giữa sườn non vượt đỉnh đèo Bốn
mùa rộn rã tiếng cười reo. Bao
phen bão dập nhành còn nảy Lắm
trận phong cuồng lá vẫn treo. Dáng
khỏe đội trời yêu dáng trực Thân
cường đạp đất ghét thân leo.
Ai
ngồi nhặt lá giữa chiều thu Ở
quãng đường xưa khói mịt mù. Thác
đổ như hờn anh nghệ sỹ Cây
nằm bởi giận bác tiều phu. Vầng
trăng trở bệnh rồi xa khuất Ngọn
gió đành tâm vẫn thổi vù.
Thơ
mừng Đại hội nhiệm kỳ Ba Gặp
gỡ thi nhân khắp nước nhà. Khơi
dậy tiềm năng nâng tầm mới Khởi
nguồn ý tưởng tiến bước xa. Tiếp
thu ý tưởng ngàn năm sáng Gìn
giữ tinh hoa vạn thuở hòa.
Sang
sông phận gái – biết đâu lường Trong
đục mười hai bến “một” nương. Số
hẩm...cũng đừng gieo hận oán Duyên
may...hãy cố sống hiền lương. Mẹ
cha, anh chị nên hòa ái Chồng
vợ, bà con phải nhịn nhường.
Bác Dương nghiệp toán thích hòa thơ Lính
cựu nửa đời vẫn mộng mơ... Gian
khổ một thời tâm mãi sáng Khó
khănmấy bận trí không mờ. Giữ lành sau trước ưa nhường nhịn Nối vận xưa nay chẳng hững hờ.