Rộn rã Sài Gòn đón
khách đông
Ngày vui hội mở nắng
thu hồng.
Vì yêu đó tặng êm đềm
tứ
Bởi mến đây mừng rực
rỡ bông.
Khởi nghiệp ta mơ
buồm thuận gió
Đề danh bạn nguyện
nước xuôi dòng.
Vườn thơ náo nức vươn
chồi dậy
Mượt lá tươi cành thỏa ước mong.
Rộn rã Sài Gòn đón
khách đông
Ngày vui hội mở nắng
thu hồng.
Vì yêu đó tặng êm đềm
tứ
Bởi mến đây mừng rực
rỡ bông.
Khởi nghiệp ta mơ
buồm thuận gió
Đề danh bạn nguyện
nước xuôi dòng.
Vườn thơ náo nức vươn
chồi dậy
Mượt lá tươi cành thỏa ước mong.
Đưa nhau về họp mặt
Đường thơ
Ý định bao năm đã đến
giờ...
Kết tụ tinh anh
nhiều hẹn ước
Kết giao mặc khách
những hoài mơ.
Tràng hoa khai hội – hương nồng bút
Chén rượu hàn huyên – gió lộng cờ.
Nam Bắc một nhà cùng
sáng tác
Sài Gòn chan chứa bạn tình thơ...!
Đâu phải vì
tiền mới nhớ mong
Tình yêu chân
thật tự nơi lòng.
Một lời nói
nhẹ nguôi cơn giận
Một nụ cười
hiền ấm tiết đông.
Hoa cỏ nồng
nàn duyên thắm mặn
Lầu đài lạnh
lẽo má phai hồng.
Đơn sơ hạnh
phúc tròn chung thủy
Vật đổi sao dời dạ vẫn không...
(Ngũ độ thanh; Giao cổ đối; Cú trung đối)
Dải đất miền Trung
bão lại về
Đang càn phố thị lẫn
vùng quê.
Trời thăm thẳm chứa
đầy tai họa
Dõi khắp trần gian
cảnh bộn bề.
Đập vỡ nhà trôi rừng
xuống biển
Mưa nhiều lũ mạnh
nước tràn đê.
Làm bao số phận
chìm sâu mãi
Nỗi khổ ngàn năm cứ cận kề.
Bồi hồi nhớ lại chặng
đường qua
Bảy bốn xuân đời đến
với ta...
Sương tỏa nắng tràn vương mái tóc
Gió đùa mây giỡn vẳng lời ca.
Mỗi trang bài soạn
vần bay bổng
Bao chuyến đò
ngang sóng thuận hòa.
Hạ cánh an toàn đời
mãn sắc
Mấy vần thơ phú ngát hương hoa.
Cô-vít lùa
qua cửa bít
bưng
Bão dông vội tới khổ chưa dừng...
Nước dâng mấy đợt
mà không ngớt
Mưa trút liên hồi vẫn chửa ngưng.
Lai láng Đông Ba thuyền
giữa phố
Lâng lâng Quảng Trị
mủng trên rừng.
Bắc Nam thấp thỏm
tin đài báo
Ngập lũ trong lòng nước mắt rưng.
Thấy cảnh miền
Trung dạ rối bời
Lũ gào, bão thét lệ
tuôn rơi...
Sầu thương hỡi... xóm làng chìm nghỉm
Phố chợ tiêu điều... thảm xót ơi...!
Đất ngập mưa dầm
buồn mãn kiếp
Trời hong nắng lửa
khổ muôn đời.
Lành san, rách bọc
hai miền nhớ
Khắc khoải niềm đau thấm đạo người.
Thái Nguyên phố thị
đẫm sương mờ
Đường luật tao
đàn dệt ý thơ...
Trăng Định Hóa lên
vàng khắp nẻo
Thác Khuôn Tát đổ
trắng quanh bờ.
Giao hòa núi Cốc rèn
câu lụa
Khởi xướng quê Chè kết chữ tơ.
Họp mặt thi nhân
cùng cả nước
Gần xa thỏa nguyện nỗi mong chờ.
(Lưỡng đầu xà; Thuận nghịch độc)
Vơi đầy rượu chuốc
dẫu đầy vơi
Thôi uống vui cùng
anh uống thôi.
Sóng lặng lòng em
chừng lặng sóng
Lời trao gửi bạn
muốn trao lời.
Chị yêu tha thiết
người yêu chị
Tôi nhớ ngẩn ngơ
ai nhớ tôi.
Ý đẹp từ hay càng
đẹp ý
Chơi sành thú ấy kiểu sành chơi.
Tám hàng bảy chữ
nghĩ mà vương
Nghiên cứu vận
niêm chuẩn luật đường.
Người mới dò tìm
bao lỗi bệnh
Sách xưa dạy rõ lắm
vần chương.
Hán Nôm đối xứng
sao hòa nghĩa
Quốc ngữ đồng âm
thật khó tường.
Những tưởng thú
chơi vui tự tại
Nào hay luyện tính nhẫn kiên trường.
Nhân kỷ niêm 100 ngày sinh nhà thơ Tố Hữu, chúng tôi hân hạnh giới thiệu bài thơ tựa đề “Tạm biệt” hay “Bài thơ cuối cùng”, như lời tâm huyết của ông với THƠ và với ĐỜI…
Tạm biệt đời ta yêu quý nhất
Còn mấy dòng thơ, một nắm tro.
Thơ gửi bạn đường. Tro bón đất
Sống là cho. Chết cũng là cho.
Rũ
bỏ bụi trần lòng nhẹ nhõm
Hướng
về Tịnh Độ trí mênh mang.
Trúc
Lâm Yên Tử vầng dương tỏa
Rực rỡ lung linh bóng Phật Hoàng...
Kỷ niệm 100 năm ngày sinh Nhà thơ Tố Hữu (04-10-1920 – 04-10-2020).
Bác đã xa
Tác
giả “Bầm ơi” đã vắng rồi
Trăm
năm rạng tỏa ánh hào sôi.
Nghĩa
Trung nhất mực hòa luôn một
Tài
Đức song toàn vẹn cả đôi.
Bác
để hồn buông tim vụn vỡ
Người
đi thơ vắng lệ sầu rơi.
Còn
đây tuyệt phẩm phòng sao quạnh
Cứ tưởng thiên thai gót dạo đồi.
Trở
lại quê mình
đất Thái Nguyên
Nơi
đây giàu đẹp tiếng
lưu truyền.
Vườn
cây bát ngát chè xanh thắm
Rừng
núi trập trùng cảnh
tự nhiên.
Bước
tới hang sâu nhìn thấy Phật
Vượt vào thác đỉnh ngỡ là Tiên.
Đường
về Việt Bắc không xa nữa
Xướng họa giao lưu lắm bạn hiền.
Non
non nước nước hẹn hò ai
Lại
lại đi đi đứng đứng
hoài...
Tháng
tháng ngày ngày trông bóng nguyệt
Đêm
đêm tối tối ngắm nàng
mai.
Chăn
chăn gối gối hai và một
Mộng
mộng mơ mơ một với hai.
Đợi
đợi chờ chờ...
chờ mỏi mắt
Thương thương nhớ nhớ chẳng hề phai.
Bài xướng:
Bâng
khuâng
Nguyên
trong vẻ đẹp nét tươi hồng
Vắng
bóng tình quân lạnh gió đông.
Thao
thức mong chờ nơi sưởi ấm
Khát
khao ao ước chốn say nồng.
Cây
đơm chồi biếc ngày đêm đợi
Gốc
trổ cành xanh sớm tối trông.
Dang
dở cuộc đời anh có biết
Em giờ gối chiếc lạnh phòng không.
Bài xướng:
Mơ
Âm
thầm dõi bậu suốt tàn canh
Ướt đẫm màn sương phủ cội cành.
Liễu
tủi bơ phờ cơn gió lạnh
Mây
hờn khắc khoải rặng dừa xanh.
Nhìn
trăng tháng Hạ sà bên sảnh
Đợi
nắng chiều Thu khỏa giữa mành.
Ảo
não ngoài hiên đèn nhạt ánh
Mơ về hạnh phúc dẫu lều tranh.
Tết Trung thu năm 2020 là một dịp thật đặc biệt và thiêng liêng, thật trùng hợp khi ngày lễ được nhà nhà mong chờ này trùng với ngày Quốc tế người cao tuổi... Không khí hân hoan đón Trung thu năm nay ngoài niềm vui của trẻ nhỏ còn có thêm nụ cười và sự quan tâm dành cho những bậc ông bà, cha mẹ, những người cao tuổi đã cống hiến cuộc đời của mình cho xã hội, cho các thế hệ cháu con.
Mùng
Một bữa nay đầu tháng Mười
Trung Thu tháng Tám trẻ cùng cười.
“Hội Người cao tuổi” mình vui nhộn
Buổi “Bánh trông Hằng” cháu rộn tươi.
Khỏe mạnh... những trông già đổi mới
Chăm ngoan... cùng mộng lớn xây đời.
Ông bà mẫu mực, con vươn tới
Gia đạo yên bình... thỏa sức chơi...
Bài xướng:
Về với chùa Hương
Về
với Chùa Hương ẩn núi sâu
Phố
phường chốn ấy cách xa nhau.
Chim
kêu dưới núi không vàng tiếng
Gió
thổi trên cây chẳng bạc màu.
Nối
nghiệp ông cha làm thuốc quý
Dạy
nghề con cháu cứu người đau.
Ngày
xem hoa nở không cầu cạnh
Đêm ngủ trăng lùa cả trước sau...
Trăng
thức đêm rằm
với trẻ thơ
Trăng
khêu đèn rước tuyệt không ngờ.
Trăng
vời chú Cuội cành
đa nhớ
Trăng
vẫy Hằng Nga góc phố chờ.
Trăng
thích tùng dinh màn
múa hở
Trăng
vui cắc bụp trống
chèo quơ.
Trăng
dùng dằng bóng sân hòe rộn
Trăng tắm tuổi hồng giấc điệp mơ…