Bài
xướng:
Phúc
thiện
Tựa
chiếc chuông treo sợi chỉ mành
Đời
người ngẫm lại quá mong manh.
Đừng
chờ khát nước đi đào giếng
Phúc thiện cùng nhau sớm thực hành!
Bài
xướng:
Phúc
thiện
Tựa
chiếc chuông treo sợi chỉ mành
Đời
người ngẫm lại quá mong manh.
Đừng
chờ khát nước đi đào giếng
Phúc thiện cùng nhau sớm thực hành!
Nhớ
viết bài thơ gửi
xóm làng
Nhớ
từ Cửa Sót với Thôn
Trang.
Nhớ
dòng biển cả ôm yêu bạn
Nhớ
núi Sót Giang ấp ấm
chàng.
Nhớ
dãy phi lao
chiều gió mát
Nhớ
cồn cát trắng nắng trưa vàng.
Nhớ
chi là nhớ bao thương nhớ
Nhớ hội “năm tư”... lúc giặc càn...
Từ
thuở còn thơ đảm mọi bề
Việc
nhà, đồng áng vốn
say mê.
Nước
non có giặc,
tay cầm súng
Già lão yêu thơ, thích hội hè.
Canh
khuya khắc vắng lặng như tờ
Chỉ
bóng với mình cảnh trống trơ.
Chén
rượu không người đâm nhạt thếch
Câu
thơ thiếu bạn cũng u mờ.
Hư
danh đã khiến bàn chân mỏi
Huyễn
mộng đang làm cặp mắt đơ.
Ướt
đẫm cành sương cây lá ngủ
Sao hôm vẫn thức ngỡ ai chờ.
Bài
xướng:
Cáo làng
Sợ
lây Cô-Vít... ở
nhà chơi
Sáng
tối trưa chiều rất thảnh thơi.
Đọc
báo vài trang tường lắm lẽ
Xem
thơ mấy bạn hiểu thêm đời.
Cơm
ăn bớt mặn buồn nhưng chịu
Nước
uống không đường khó cũng xơi.
Chỉ
muốn sống sao tròn bách tuế
Thỏa trông non nước chuyển cơ trời!
Tay
chèo sức chống
giữa miền
khơi
Lặn
lội ngày đêm đến rã rời...
Xuôi
ngược mong chờ nơi bánh lái
Nổi
chìm trông ngóng ở tay bơi.
Sóng
ngầm biển động chừng gây nỗi
Gió
lộng thuyền đi ngỡ gặp thời.
Nước
bạc theo dòng nhanh lướt tới
Khỏi vòng xoáy lạnh chốn chơi vơi.
Khắp
cả năm châu họa cúm rồi
Đâu
mình đất nước
Việt Nam tôi.
Tằm
tơ chới với miền xanh ngọc
Dịch giã tanh bành những bạc vôi.
Gióp sức chăm lo hòng cứu mạng
Chung
tay sản xuất để nuôi người.
Mong ngày thế giới cùng tan dịch
Để cảnh bình yên sớm phục hồi...
Giãn cách
quyết liệt diệt
dịch Covid-19.
Đây
rồi...
Hà Nội của ta
ơi...!
Xa
cách bao năm tận phía trời.
Sắc
hạ chưa phai mùa sấu rụng
Lòng
thu còn đượm lá vàng rơi.
Nào
người phố nhỏ tình quê mẹ
Đâu
mái trường xưa thuở thiếu thời.
Sóng
biếc Tây Hồ chuông Trấn Vũ
Rùa thiêng Tháp Bút nỗi nào vơi...
(Bát vận đồng âm)
Người
đời vẫn gọi thứ...
vô tri
Vất vưởng nằm trơ chả nói gì.
Mắt
dõi tinh tường anh thủ thỉ
Đường bào khéo léo thợ du di.
Kề
môi lúc
trẻ tình không
phí
Chạm má khi vui mợ khéo phì.
Gỗ
đá dường như
đồ... cực bĩ
Khơi hồn sống dậy hết... vô tri!
Thương tiếc Nghệ sĩ Lê
Hồng Giang vừa ra đi.
Ngắt giọng không cười được nữa đâu
Thênh thang nhắm mắt đuổi vơi sầu.
Hãng phim Hà Nội – người yêu dấu
Kịch nói Hải Phòng – nghĩa nặng sâu.
Dài ngắn chẳng đo bằng tiếng hậu
Thác thiêng nào bận bởi duyên đầu.
Cây hài ước nguyện dường như thấu...
Hiến trọn đời mình... tặng... kiếp sau.
Bài
xướng:
Tránh
dịch
Râu dài rậm rạp mấy tuần qua
Tránh dịch cho nên mới ở nhà.
Cắc cẩm ra vào thơ xướng họa
Khù khì thức dậy tứ giao thoa.
Dòm gương vợ bảo đùa như đã...
Ngẫm cảnh tôi rằng lỡm thật là...
Tóc bạc thương mình đâu có sá
Yêu người có kỵ thói trăng hoa?
(Cảm
tác bài “song
tứ lục bát”
cùng tựa của Hồng Vinh)
Bài
xướng:
Còn
Duyên
Ai còn vướng nợ... chẳng lìa xa
Kỷ niệm ngày nao vốn đậm đà...
Lời choảng gió bay tình giãn cách
Chín người mười ý bạn thưa qua.
Câu thề đã khắc... nào phai nhỉ...!?
Tứ họa thầm trao... có phải là...!?
Tiếp lửa xuân sang mình nối nhịp
Cây cầu đối luật thoảng tình ta...!
Bài
xướng:
Chung
tay
Bạn về Hùng Việt buổi chiều nay
Ghé bến Hiền Đa buổi chợ này...(*)
Xiết
chặt phòng
xa ngừa họa cháy
Tăng cường giãn cách chặn tai bay.
Hôm nào hết dịch đàn anh hãy...
Nhóm hội hòa thơ chúng bạn bày...
Quả ngọt vần thương người vẫn đấy
An lành... trước hết phải chung tay.
Lên chức Trưởng phòng ở Khoái Châu
Thăng hoa Giáo dục...(*) phúc xây lầu...
Nguyên là cháu bủ người Chương Xá
Đích
thị con
trai giáo Hữu Cầu.
Còn nhớ Đọi Đèn nôi phát triển...?
Chúc mừng Quê Nhãn sức bền lâu.
Sông Thao tổ ấm ngày xưa mãi...
Nước đỏ khơi dòng cuốn lặng sâu...!
Chẳng
có tàu bay để bám càng
Đi
tìm hạnh phúc chốn cao sang.
Sài
Gòn dịch đến niềm thương cảm
Tổ
ấm lâm vào cảnh trái ngang.
Nghĩa
nặng bên đời câu “máu
đỏ”
Tình
sâu giữa nước chữ “da
vàng”.
Quê
hương đất Mẹ giang tay đón
Dẫu
có gian nan cũng ở làng...!
Vũng Tàu, 02-8-2021.
PHẠM
LONG SƠN
Cô-Vít... đành
thôi...
tớ ở nhà
Đầu làng phố biển quyết không ra.
Vườn
xanh sẵn đủ
chăm
mau hái
Rượu
đế thơm ngon dốc sớm ngà...
Thi
phú tự
chương mần
mạng rõ
Bạn
bè huynh hữu
gọi
phôn xa.
Góp
công lùa
dịch...
dù nho nhỏ
Vãn cách ly xong cũng khoái à...
Bầu
đoàn thê tử...
chạy về quê
Dõi cảnh thương đau thấy não nề.
Bước
vội lên đường thân xót đắng
Xoay nguồn trở gió dạ buồn tê...
Đành
thôi...
bởi sợ khan
tiền...
“đói”
Phải
thế...
vì lo phát
dịch...
“ghê”.
Tạm kế lui quân – chờ ổn định
An bình... Tớ lại đến... làm thuê.
Dịch
bệnh lây lan quả
khó lường
Dân tình cố vượt cảnh tai ương.
“Năm
K” thực hiện
cần lưu ý
Nhất
dạ làm theo chớ cậy thường.
Phơi
nhiễm bệnh nền nguy hiểm lắm
Tuổi
cao người yếu nặng nề vương.
Thi
hành giãn cách cùng truy vết
Giải quyết nguy cơ... quả khó lường.
(LGV bảo tớ già)
Bài
xướng:
Chưa
già
Có
một chàng thơ bảo tớ già
Tối
ngày lão ngán nụ cùng
hoa.
Nào
khi khệnh khạng tình chưa thắm
Rồi
lúc vênh vang khí bất hòa.
Thích
tính bạn bè chơi tới độ
Say
đường văn bút viết ba hoa.
Kệ
đời thẳng bước trong trời đất
Chén tạc thơ ngang lệ dễ nhòa.
(Thơ đề ảnh tặng bác Xuân Sáu)
Có hôm Xuân Sáu thử... Xì-Gà
Hỏi thuốc gì thơm nhất vậy ta...!?
Nhớ bác Phi-Đen cằm rậm rạp
Nhìn chàng Mỹ điếc miệng lu la.
Ngao du mấy nước rằng chưa chán
Nhấp thử vài hơi thoáng nhụt mà...
Ngát
khói loang tình ân với
nghĩa
Người mình vẫn kết bạn... Cu Ba.