Mẹ
là tất cả ở trên đời
Mẹ
sánh ơn đầy tựa biển khơi.
Mẹ
vẫn miệt mài quên chẳng nghĩ
Mẹ
luôn thắm thiết ngủ không rời.
Mẹ
hoài dạy dỗ ân dày gửi
Mẹ
mãi mong chờ nghĩa rộng cơi.
Mẹ
đức ngời cao lòng quảng đại
Mẹ đem dệt phúc lớn hơn trời.
Mẹ
là tất cả ở trên đời
Mẹ
sánh ơn đầy tựa biển khơi.
Mẹ
vẫn miệt mài quên chẳng nghĩ
Mẹ
luôn thắm thiết ngủ không rời.
Mẹ
hoài dạy dỗ ân dày gửi
Mẹ
mãi mong chờ nghĩa rộng cơi.
Mẹ
đức ngời cao lòng quảng đại
Mẹ đem dệt phúc lớn hơn trời.
Bài
xướng:
Đại
lễ Vu Lan
Dù đi trọn cả kiếp con người
Đức tỏa ân hiền tựa biển khơi.
Có Mẹ còn Cha nhà vững nóc
Ầu ơ khấn Phật vái cùng Trời.
(Bát
láy; Điệp từ láy)
Rộn
ràng giãn cách rộn ràng nay
Thấp
thỏm tràn lan thấp thỏm tày.
Chăm
chỉ thanh trùng chăm chỉ hãy
Nhịp
nhàng sát khuẩn nhịp nhàng ngay.
Mơ
màng hạnh phúc mơ màng đẫm
Thổn
thức bình an thổn thức dày.
Khắc
khoải vì dân đà khắc khoải
Ngọt ngào đất nước ngọt ngào hay.
Hai
chiều nắng đổ bão giăng mưa
Khi
sớm sương sa lúc gió lùa.
Mẹ
cấy đồng sâu thau nước mặn
Cha
lo ruộng cạn lấp ao chua.
Xót
lòng cho lúa thơm hương gạo
Mở
đất mong cây trĩu quả mùa.
Tất
cả vì con nào có quản
Vượt sông sóng cả vững chèo đưa.
Bài
xướng:
Chẳng đợi chờ
Vẫn
biết thời gian chẳng đợi chờ
Đêm
về niệm Phật sáng làm thơ.
Đem
nguồn pháp lạc cùng san sẻ
Vững lái thuyền tâm sớm cập bờ!
Bài
xướng:
Chướng
mắt
Thành
Triệu chốt cầu Bảy Nghĩa qua
Hành nghiêm chỉ thị... “Mặc tao mà...!?”
Nhìn quan thuế cãi lường chăng tá...
Chướng mắt dân lành... kỷ luật nha...!
(Lưỡng đầu xà)
Bài
xướng:
Mừng tuổi bẩy mươi ba
Ba
bảy lâu rồi tới bẩy ba
Già
chưa cứ ước vẫn chưa già.
Viết
câu vẹn nghĩa tròn câu viết
Ca
khúc sâu tình mượt khúc ca.
Điểm
đến giao lưu mời đến điểm
Nhà
sang xướng họa hẹn sang nhà.
Lễ
mừng tuổi mới nay mừng lễ
Ta bạn vui cùng với bạn ta.
Bài xướng:
Đứa con tinh thần
Khắc
khoải canh trường ngủ chẳng ngon
Bài
thơ viết giở ý chưa tròn.
Ngày
còn trăn trở vì ngôn cạn
Tối
lại băn khoăn bởi tứ mòn.
Ôm
bút mơ màng nơi cuối biển
Thả
hồn lặn lội chốn đầu non.
Gom
từng con chữ đầy khao khát
Tác phẩm ra đời một đứa con.
Nhìn lại 60
năm thảm họa da cam/dioxin Việt Nam 10/8/1961 – 10/8/2021.
Bài xướng:
Không thể xoa dịu
Nhớ thảm
họa này
nghĩa trước sau
Sáu mươi năm ấy chửa phai màu.
Tình lang dạ thú mồm vương máu
Diệt cỏ khoanh rừng chước vọng câu...
Chất
độc da cam đừng mãi giấu
Chiến tranh đế quốc vội quên nhàu.
Quê mình lịch sử còn đau đáu...
Di chứng ba đời nhắc thấm lâu...
Nhân những con hổ
chết sau khi kiểm tra, có thể họ sẽ nấu cao khỏi phí.
Chúa
tể sơn lâm tưởng đã đời
Dựa
vào mãnh lực thẳng tay chơi.
Miệng
gầm săn thú dương nanh nuốt
Chân
nhảy vồ mồi thả sức xơi.
Oanh
liệt giữa rừng khi vững thế
Đớn
hèn trong cũi lúc tàn hơi.
Giúp
người tẩm bổ cao gân cốt
Mong cố nên danh hổ một thời..
(Thủ chiết
tự “NHẬT MINH”)
Mến tặng Nhật Minh (Vũng Tàu).
Bài xướng:
Nắng hoàng hôn
Ngày
qua tháng lại viết thơ chơi
Hoa
nụ gì đâu để bướm vời...
Ân
nghĩa trời ban không để mất
Tình
duyên đất hứa chẳng làm vơi.
Mơ
màng xuân ấy sao còn giữ
Im
ỉm thu này cớ thả rơi...
Người
ở phương nào đâu dễ gặp
Hoàng hôn suối chữ đẹp trong ngời.
(Thủ chiết tự “HẢI
CHINH”; Bát vỹ đồng âm)
Mến tặng nhà thơ Lê Gái (Thanh Hóa).
Bài xướng:
Mối duyên tơ
Hiền
hòa phóng đãng quặn yêu thơ
Ải
chiến tình nghiêng những bến bờ.
Im
lặng... người trao thầm nỗi nhớ
Chở
che... bạn níu vượng câu chờ.
Hoa
Thanh Quế... dập dìu... ai nỡ
In
dấu... điệu đàng... Thọ Hạc Mơ.
Nhắn
nhủ người quê rằng: Phố thợ...
Hàm Rồng mãi quyện mối duyên tơ.
Chúc mừng sinh
nhật dịch giả, nhà thơ Bùi Ngọc Hà 8-8.
Bài
xướng:
Mừng sinh nhật
Giãn
cách, làm thơ gửi đến nhà
Mừng
ngày bạn đón tuổi năm ba.
Ngân
nga lục bát say như
rượu
Lảnh
lót Đường thi ngấm tựa trà.
Xã
hội lo tròn, đồng nghiệp nể
Gia
đình, giữ vẹn họ hàng ca.
Dù
cho vất vả càng xinh đẹp
Các bạn muôn nơi quý mặn mà.
Bài
xướng:
Phúc
thiện
Tựa
chiếc chuông treo sợi chỉ mành
Đời
người ngẫm lại quá mong manh.
Đừng
chờ khát nước đi đào giếng
Phúc thiện cùng nhau sớm thực hành!
Nhớ
viết bài thơ gửi
xóm làng
Nhớ
từ Cửa Sót với Thôn
Trang.
Nhớ
dòng biển cả ôm yêu bạn
Nhớ
núi Sót Giang ấp ấm
chàng.
Nhớ
dãy phi lao
chiều gió mát
Nhớ
cồn cát trắng nắng trưa vàng.
Nhớ
chi là nhớ bao thương nhớ
Nhớ hội “năm tư”... lúc giặc càn...
Từ
thuở còn thơ đảm mọi bề
Việc
nhà, đồng áng vốn
say mê.
Nước
non có giặc,
tay cầm súng
Già lão yêu thơ, thích hội hè.
Canh
khuya khắc vắng lặng như tờ
Chỉ
bóng với mình cảnh trống trơ.
Chén
rượu không người đâm nhạt thếch
Câu
thơ thiếu bạn cũng u mờ.
Hư
danh đã khiến bàn chân mỏi
Huyễn
mộng đang làm cặp mắt đơ.
Ướt
đẫm cành sương cây lá ngủ
Sao hôm vẫn thức ngỡ ai chờ.
Bài
xướng:
Cáo làng
Sợ
lây Cô-Vít... ở
nhà chơi
Sáng
tối trưa chiều rất thảnh thơi.
Đọc
báo vài trang tường lắm lẽ
Xem
thơ mấy bạn hiểu thêm đời.
Cơm
ăn bớt mặn buồn nhưng chịu
Nước
uống không đường khó cũng xơi.
Chỉ
muốn sống sao tròn bách tuế
Thỏa trông non nước chuyển cơ trời!
Tay
chèo sức chống
giữa miền
khơi
Lặn
lội ngày đêm đến rã rời...
Xuôi
ngược mong chờ nơi bánh lái
Nổi
chìm trông ngóng ở tay bơi.
Sóng
ngầm biển động chừng gây nỗi
Gió
lộng thuyền đi ngỡ gặp thời.
Nước
bạc theo dòng nhanh lướt tới
Khỏi vòng xoáy lạnh chốn chơi vơi.
Khắp
cả năm châu họa cúm rồi
Đâu
mình đất nước
Việt Nam tôi.
Tằm
tơ chới với miền xanh ngọc
Dịch giã tanh bành những bạc vôi.
Gióp sức chăm lo hòng cứu mạng
Chung
tay sản xuất để nuôi người.
Mong ngày thế giới cùng tan dịch
Để cảnh bình yên sớm phục hồi...