Rưng
rưng giọt lệ đọng trên cành Hoa
hết tươi rồi xuân hết xanh. Dế
vẫn kêu bày trong cỏ biếc Quyên
đà gọi bạn dưới trăng thanh. Vời
xa mặt nước sương vây núi Tít
tắp chân mây khói dựng thành. Bóng
chiếc cho lòng se sắt mãi Nhân
tình hai tiếng quá mong manh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét