Cũng
muốn theo đòi cụ Trích Tiên(*) Cho
trời lộn ngược đất lăn chiêng. Mò
trăng đáy nước quên câu hận Túy
lúy lưng mây bỏ chữ phiền. Ngật
ngưỡng sớm hôm trong tự tại La
đà năm tháng giữa an nhiên.
Mới về người nỡ sớm đi ngay Để cả trời xanh bước lỡ ngày. Dậu trúc vừa qua mùa lá rụng Nụ hồng nào đã sắc hương bay. Xưa buồn trăng khuyết trao lời hẹn Nay ấm hơi nồng bỏ cuộc say.
Đừng
nghĩ suy chi chuyện trẻ già Cùng
thơ xướng họa bạn gần xa. Đường
lên gối mỏi đi thư thả Dốc
xuống chân run bước nhẹ đà. Đã
sống qua thời mưa gió táp Ngại
gì trăm tuổi tuyết sương sa.
Chỉ
gặp dăm lần mãi nhớ thương Làm
ai phải đợi suốt đêm trường. Duyên
đời vẫn gửi ươm bờ mộng Cội
nghĩa đang chờ khởi ý nương. Nghĩ
nẻo người qua trời vụt sang Chờ
khi kẻ góp phận khêu hường.
Của
nả bao nhiêu để nói giầu Khoe
tài ấy sự hiểu nào sâu! Phù
du cuộc thế nhiều ngang trái Mộng
ảo nhân gian vạn nỗi sầu. Tề
Bá xót đời còn chết đói Thạch
Sùng tắc lưỡi mãi hờn đau.
Xin
đừng buồn nhé hỡi người yêu Chắc
những ngày qua sáng lại chiều… Đứng
tựa ngoài hiên lòng ngóng đợi Ngồi
bên song cửa mắt trông theo. Anh
đi nơi ấy rừng mây phủ Em
ở chốn này biển gió reo.
Cúc
nở chào thu mấy đóa gầy Biết
người tri kỷ ở đâu đây. Áng
mây đỉnh núi tan rồi hợp Dòng
nước ngoài sông cạn lại đầy. Sen
rũ hồ bên găm nỗi nhớ Phượng
tàn ngõ trước chạnh niềm tây.
Chữ
gửi trang thơ để viết thành... Tâm
lừng nghĩa sáng mới vinh danh. Kia
bao lũ đớn lòng đâu rảnh Mới
mấy bầy gian trí chẳng rành. Bằng
chọn tiền ra mong để gánh Ba
đưa mẹ đón ghế kia tranh.
Ve
ngừng tấu nhạc khúc tình tang Phượng
cũng buồn theo đổ lá vàng. Cuối
tháng giao mùa thu lại đến Trung tuần đổi gió tiết chờ sang. Đường
quê uốn lượn vòng qua xóm Ngõ
trúc che nghiêng nữa cuối làng.
Ghềnh
Ráng(*) ru mình với biển
khơi Trùng
dương bát ngát sắc xanh ngời, Bãi
tắm Nam Phương còn dấu tích Mộ
bia Hàn Mặc vẫn ghi lời. Thi
nhân đứng đó cùng nhân thế Hoàng
hậu về đâu giữa đất trời.
Cảm
tạ tri âm khắp bốn phương Tương
giao chấp bút họa thơ Đường. Lòng
Văn xúc động nhiều câu mới... Hồn
Tuấn mơ màng lắm tứ thương. Tri
kỷ – hình như tơ chỉ lối Đồng
thanh – hẳn đúng nguyệt đưa hương!
Được
xếp mỗi bàn chẵn bốn đôi Là
nơi an nghỉ của em tôi. Rời
quê ngơ ngác trong mưa thế Lìa
tổ măng tơ giữa gió đời. Ngã
xuống chiến trường khô hết máu Nằm
yên nấm mộ chẳng còn hơi.