Thiên
đường kỳ vĩ động Phong Nha Cảnh
đẹp trời ban tặng nước ta. Núi
biếc bao phen xây chiến trận Rừng
xanh mấy độ tiến quân ca. Suối
gồng cõng đá lưng không mỏi Nước
lượn xuyên đồi dốc vẫn qua.
“Lý
lẽ thuộc về kẻ mạnh” chăng?(*) Biển Đông bành trướng “thực vô bằng”. Đương mùa dịch dã bày mưu hắng... Giữa buổi gian nan định kế phăng... “Đồng chí” chực chờ khi gió chẳng... “Bạn bè” tấp tửng lúc mưa tăng...
Nghiêng
chiều hạ tới mãi tơ vương Trăn
trở từng đêm suốt dặm trường. Gió
ngủ im lìm mưa dỗi giận Mây
sầu lặng lẽ nắng hoài thương. Chốn
này kẻ đến mà sai hướng Phương
ấy người đi vẫn lạc đường.
Kính tặng vợ chồng
Nghệ sĩ Thái Chiển (Lục
Ngạn, Bắc Giang).
Lỗi
hẹn thăm người – xóm Bãi Bông Miền
quê thổn thức mãi bên lòng. Đường
xuân rắc nắng nghiêng chiều tím Hoa
bưởi ngùi hương thoảng lối hồng. Vẫn
ước ngày về ôm dáng núi Còn
mong buổi đến ngắm triền sông.
Từ
khi “Chỉ thị” được
ban hành Tổ
quốc vươn mình vượt khúc quanh. Rõ
chủ trương,
nhà xua bóng tối Thông
đường lối,
nước giữ màu xanh. Đồng
tâm chống dịch to thành nhỏ Thuận
ý trừ nguy dữ hóa lành.
Sân
si đố kỵ mới lòe nhau Giữa
chốn thi đàn ngẫm thấy đau. Hai
chữ nhân văn đành quẳng bỏ Vài
câu đạo nghĩa đã phai nhàu. Thời
suy khiến ác thành ra thiện Pháp
mạt để vàng bỗng hóa thau.
Vũng
Tàu sắc thái đẹp xinh tươi Tạo
hóa cảnh quan đẹp tuyệt vời. Dào
dạt trời xanh mây nước quyện Mênh
mông biển biếc gió buồm trôi. Là
nơi du lịch say lòng khách Điểm
đến tham quan mãn nguyện đời.
Cường
quốc giờ đây phải hoảng hồn Coi
thường Cô-Vít, nhỏ mà... khôn! Người
mù phán đoán ngàn năm họa Kẻ
sáng loay hoay vạn nỗi buồn. Cậy
sức khinh nhờn điều đại sự Vô
tâm chấp trước việc cò con.
Những
đóa hoa tươi gửi tặng Thầy Quyện
làn nắng mới dưới trời Tây. Gió
đưa dào dạt về phương ấy Đất
ủ chứa chan ở xứ này. Bục
giảng còn in người trí sáng Đường
đời vẫn học tấm lòng ngay.
Gửi
mấy vần thơ tặng Nhật Minh Gọi
là quà nhé – chúc ngày sinh... Uyên
ương đầm ấm vui
nồng thắm Con
cháu chung vui vẹn nghĩa tình. Thơ
tứ Đường thi vang Hội tỉnh Dưỡng
sinh thể dục vọng dân mình.
Múc
ánh Trăng vàng em
đổ đâu? Cho
tôi góp sức một đầu gàu. Đêm
quê Trăng sáng tình giăng tỏa Đồng
cạn Nước về nghĩa thấm sâu. Nước
giỡn cùng Trăng – Trăng vỡ bóng Trăng
đùa với Nước – Nước lên màu.
Sáng
dậy... nhòm lên chộ
cái này Mười
ngày cửa khóa chỉ dùng phây. Cháu con nhắc nhở: Ngồi yên đấy Bà
xã lưu tâm: Chạy nhảy vầy... Dân
phố khen mừng: Ông tốtvậy! Liên
gia tấm tắc: Lão nghiêm hầy!
Gọi
chẳng được tin nhắn cứ mong Ta
đang buồn lắm ở trong lòng... Có
em nào tỏ xin nhờ tý Đừng
chị làm ngơ để khóc ròng. Cũng
định sửa đi cho khỏi ngán Còn
toan bán tuốt thế là tong.
Nếu
nói cuộc tình sâu nặng nhất Là
khi suốt kiếp nhớ về ai... Sông
sâu vẫn đợi thuyền về bến Lối
thẳm còn thương bóng đổ dài. Trong
ngực con tim hoài cháy bỏng Trên
đầu mái tóc dẫu phôi phai.
Xa
người nhắn gửi nhớ cùng mong Tiết
chuyển thầm mơ cải rực ngồng. Nhà
vắng để xanh ngày nẫu hạ Ngõ
buồn cho tím buổi sầu đông. Ba
hồi sóng dạt thăng hờn luyến Bảy
lượt triều dâng giáng tủi hồng.