Hẹn
gặp mà sao chẳng nói lời Để
tình duyên cạn nỗi chơi vơi. Em
đi bỏ lại buồn thơ mộng Ta
dõi trông theo tỏ bước đời. Nhín
áng mây bay cuồng gió núi Thương
con thuyền lạc khát dòng khơi.
Đưa
về một dải đất trời mây Giải
phóng miền Nam trọn nghĩa đầy. Ủi
sạch hang cùng quân lính mõ Dìm
sâu ổ chóp lũ quan thầy. Sơn
hà hợp chí dân tình khởi Tổ
quốc chung lòng xã hội xây.
Giải
phóng Sài Gòn vọng núi sông Tình
yêu đất nước nhuộm màu hồng. Quân
thù trước mặt không lùi bước Đạn
nổ bên mình vẫn tiến công. Hận
lũ tham tàn con mất mẹ Thù
quân độc ác vợ lìa chồng.
Cố
hỏi trời xanh cũng vậy mà Tình
đời dẫu đẹp cũng phôi pha. Phải
chăng hờ hững phai nhung nhớ Hay
bởi âm thầm giấu xót xa. Núi
hẹn mây chờ tim thổn thức Thuyền
đi biển đợi lệ chan hòa.
Lửa
phượng trên cây đã thắm mầu Se
lòng quyên giục suốt canh thâu. Thời
gian khiến nỗi thâm quầng mắt Năm
tháng làm cho bạc mái đầu. Rượu
uống dễ gì vơi nỗi nhớ Thơ
làm chẳng thể bớt niềm đau.
XómĐoài đã hẹn với thônĐông... Gửi tặng khăn thêu bốn chữlồng. Một dải tơ hồng trên đỉnh núi Đôi
bồ câu trắng giữa tầng không. “Non sông thống nhất” ngày mơ tháng “Hạnh phúc trăm năm” dạ nhắc lòng.
Ta
thương chú – chú rất thân ta Như
phải lòng nhau quả thật là... Chỉ
khổ cái thơ đau thế sự Và
buồn hũ rượu nát thi ca. Dừng
khi bút tạc còn đang khướt Đâu
bỏ tình say lúc đã ngà.
Qua
rồi gánh nặng của thời gian U
bảy mươi... ta sắp lại gần... Anh
sớm về già ưa vãng cảnh Người
kề đến lão thích tham quan. Giữ
cho nhịp sống qua từng buổi Cần
có niềm vui tới mỗi lần.
Bên
song gió lạnh tiếng rì rào Ngọn
bút đa tình vậy đó sao. Một
nỗi văn chương người lữ thứ Đôi
dòng tri kỷ khách phong tao. Xuân
xưa hoa thắm hương ngào ngạt Duyên
mới tình say sóng dạt dào.
Sương
lệ như còn đọng lá hoa Vườn
xưa một bóng quạnh hiên nhà. Người
đi có thấy hồn xao xuyến Kẻ
ở còn vương mắt nhạt nhòa. Cũng
bởi xốn xang tình nở vội Nên
đành thổn thức chuyện chia xa.
Nhớ
hình bóng cũ hạ vừa sang Áo
lụa Hà Đông đượm sắc vàng. Bướm
ép vở xinh còn mãi giữ Hoa
cài tóc rối vẫn hoài mang. Quê
người lưu lạc mơ tan tác Đất
khách trầm luân mộng võ vàng.
I. Nửa
vòng nhân thế đếm gian truân Ô
gớm ghê thay cái nỗi buồn. Hẹn
kiếp tan cùng đêm dĩ vãng Chuyện
đời ghen cả chút riêng xuân. Thơ
từ lâu cũng không về nữa Thì
ngóng mà chi nguyệt cuối tuần?
Tháng
Tư ngày ấy ngập trời hoa Toàn
thắng anh ơi... giọng
vỡ òa. Mỹ
cút... toàn
dân niềm ước vọng Ngụy
nhào... bốn
biển khúc hoan ca. Bao
nhiêu mong đợi... niềm vui tới Bấy
nỗi trông chờ... lệ tủi qua.
Kể
từ Cô-Vít nó tràn qua Đành
mượn On-lây gởi bạn già. Cầm
cốc tao phùng mà độc ẩm Mượn
câu tương ứng bỗng ngàn xa. Mai
vừa cạn nụ– mùa thanh thản Phượng
đã thành bông– tiết thật thà.
Trường
cũ lời ve cứ vọng về Đồng
xanh nắng trải khắp miền quê. Đâu
thời náo nức trời hoa lệ Đã
lúc bồi hồi vị cháo kê. Mực
tím còn lưu lời ước hẹn Phượng
hồng cứ thắm thuở say mê.
Phượng
hồng thắp lửa
gió vờn bay Hẹn
ước hè sang...
đã tới ngày... Tạm
biệt trường xưa từ dạo ấy Xa
rồi bạn cũ buổihôm nay...! Lời
thương để ngỏ...
còn chưa thấm Nỗi
nhớ vì đâu... lại
chất đầy.
Không phải ngai vua chẳng dát vàng Không
nòi quý tộc chẳng cao sang. Quan
trường chiếm đoạt đầy tham vọng Hoạn
lộ tranh nhau quá sỗ sàng. Lót bạc, tiền mua ra sức vét Che dù, thế tựa phá tan hoang.