Chốn
cũ ngày xưa mãi nhớ về Ân
tình sâu lắng một miền quê. Gió
đưa song trúc vầng trăng đợi Lan
thoảng thềm mai khóm cúc kề. Bè
bạn hân hoan thường cởi mở Xóm
giềng ấm áp chẳng chăn be.
Nhớ
lại tim còn thuở vấn vương Câu
thơ ai gửi ngọt hơn đường. Sen
hồng ủ lại vài trang sách Phượng
đỏ ép vào mấy tập chương. Sương
trắng phủ mờ bao khắc quạnh Trăng
thanh soi tỏ bấy canh trường.
Duyên
đến duyên hòakhỏi níu ai Tùy
duyên... tự khắc sẽ an bài Tâm an tĩnh tọa duyên đừng khởi Duyên vọng an thiền tánh chửa khai. Dẫu muốn, duyên chưa... tình khó lại Chẳng chờ, duyên thuận... ý tầm lai.
Quý
sống vô tư phải nhiệt thành Tránh
điều trục lợi, chớ ham danh. Gan
bầy trên chiếu trông nào chậm Ruột
để ngoài da thấy rõ nhanh. Vốn
sợ hiềm nghi như quất cảnh Luôn
kinh đố kỵ tựa cam sành.
Quảng cáo phản cảm
của Bia Hà Nội tuyên truyền Đại hội Đảng tại TX Cửa Lò,Nghệ
An(*).
Ngẫm
mà lo
Thấy
màn quảng cáo ngẫm mà lo Tỏa
sáng quê ta đấy...
Cửa Lò. Quan chức phen này ra sức... nhậu Dân quèn bữa nớ động lòng... cho. Hỏi bà Phó Chủ... mình đương họp Vặn lão Trưởng Phòng... tớ bận cò.
Sao
mà lòe loẹt thế em ơi... Tất
cả về nhau anh biết rồi. Cái
áo lượt là ngày bạc phếch Chiếc
quần vá víu sớm buông lơi. Trước
từng má phấn bao chan chứa Giờ
lạc chân son những rã rời.
Thắp
nén tâm nhang khói cuộn tròn Lên
từng nấm mộ những người con. Thời
gian mãi ngóng dần vơi cạn Năm
tháng hoài mong cũng đã mòn. Nắng
tắt mây che mờ đỉnh núi Trăng
tàn bóng ngả quạnh đầu non.
Nghĩa
ấy không tròn buổi lệ vương Ngày
thu nắng nhạt trải bên đường. Giăng
từng giọt tủi trong tròng mắt Nhặt
những nơ sầu nẻo ánh dương. Kẻ
đến hoài mong choàng phận cũ Người
đi mãi ngóng khởi ân hường.
Trăng
vàng tắm mát giữa trùng khơi Gió
thổi vi vu cảnh tuyệt vời. Dáng
ngọc bồng bềnh trên sóng biển Nét
xuân thấp thoáng giữa mây trời. Hương
hoa dịu ngọt êm đềm tỏa Thời
khắc yên bình lặng lẽ trôi.
Kính cẩn nghiêng mình trước
anh linh mẹ Việt Nam
anh hùng Nguyễn
Thị Thứ.
Bài xướng:
Đất
nước thầm ơn Mẹ
Đau
đớn nào bằng bị mất con Các
anh mạng sống đã không còn. Điện
Biên – hai đứa, tâm
sầu tủi Nam
bộ – năm thằng, dạ héo hon. Mấy
bận hành quân lên phía bắc Chín
lần báo tử tạc vàng son...
Đêm
trường Côn Đảo thức cùng ai Lặng
dưới Hàng Dương đổ bóng dài. Đập
Đá ru hời con sóng dậy Đầm
Trầu gọi khẽ tiếng xuân khai. Linh
thiêng nguồn cội còn ghi dấu Bất
tử thịt xương vẫn vọng đài.
Gặp
tình ta chúc gã dăm ly Có
rượu không trăng mới lạ kỳ. Chuyếnh
choáng men sầu say tới nhỉ Mơn
man chén tạc ngỡ là chi… Nâng
lên hạ xuống xem chừng khướt Ngả
lối dìu sang cũng bởi vì...
Vĩnh
biệt nha mày... một cái răng Bao
lâu muốn giữ cứ dùng dằng. Nên
đành ráng chịu đau nào giảm Vẫn
phải gồng mình buốt lại tăng. Nhổ
bỏ từ đây hàm khập khiễng Vứt đi lúc đó lợi nhì nhằng.
Mình
em đẩy nước ở bên sông Khắc
khoải chờ mong chẳng có chồng. Sớm
tối âm thầm tim nghẹn thắt Đêm
ngày thấp thỏm dạ chờ trông. Bao
lần bóng ngả
khơi tình đượm Mấy
lượt mình nghiêng cuộn nghĩa nồng.