Em
kể anh nghe chuyện tuyệt vời Mối
tình vàng đá mãi không vơi. Trời
thương nhớ đất sương gieo hạt Đất
nhớ thương trời nước bốc hơi. Sáng
đợi mây bay đành lặng tiếng Chiều
mong chớp vạch mới vang lời.
Tôi
muốn hòa
mình với biển khơi Hôn
lên bờ cát mãi không rời. Để
nghe vị mặn hòa hơi thở Để
thấy hương nồng quyện sắc môi. Để
tiếng gió gào dù lạnh lẽo Để
tình say đắm chẳng phai phôi.
Đeo
đẳng chi hoài Cô-Vít
ơi? Tại mày mà khắp chốn chơi vơi. Á
Đông khốn khổ than lầm đất Âu
Mỹ tang thương lệ ngập trời. Triệu
kẻ sa cơ xơ xác mướp Muôn
nhà thất nghiệp rớt mùng tơi.
Dịchtràn... gieo rắc lắm tai ương Ngần ngại… em ngâmtứ luậtĐường. Quý bạn... nằm chơi nhà... đọc sách Thương mình... ghé lại quán... mua tương. Bởi vì Cô-Vít ngầm đe dọa Hay tại nàng Thơ vụng chán chường.
Đất
trời xuân hết lại sang xuân Tuổi
tác qua đi ngoại bát tuần. Ngán
nỗi màn sương buông trắng tóc Đếm
mùa mai tết nở vàng sân. Vui
buồn nhân thế còn in dấu Sướng
khổ trần ai đắp đổi dần.
Một
khoảng riêng trời... Ta
với Thơ Hằn sâu kỷ niệm khó phai mờ. An
nhiên tự tại tìm thi hứng Hồ
thị tang bồng thả mộng mơ. Sảng
khoái cười vang nào lạ lẫm Mải mêhò vọng chẳngơ
hờ.
Bao
nhiêu xương máu gửi non sông Dân
tộc hiên ngang trải một lòng. Dâng
hiến tuổi xuân giành độc lập Hy
sinh hạnh phúc phá cùm gông. Trường
Sơn rẽ lối quân thù khiếp Địa
đạo xây hầm nghĩa sĩ trông.
Tháng
Bảy mưa bay ướt đẫm chiều Cổng
rào hoa giấy rủ buồn hiu. Vườn
đang chuyển vụ trơ cành lá Gió
khẽ giao mùa dạm khóm tiêu. Thẹn
ý giai nhân vai tóc lệch Rối
lòng thi khách cánh rèm xiêu.
Bảy
bốn thu rồi, thu lại thu Con
tim đập với cuộc tàn hư. Bao
mùa lá rụng cây trơ trọi Mấy
bận trăng treo khói mịt mù. Kẻ
đến giang đầu chờ viễn khách Người
về sơn dã đón lương sư.
Thả
hồn thanh thản tựa thiên thần Danh
lợi màng chi bước tiến thân. Trọn
kiếp thường dân tu đức lớn Hơn
quan thất thế gặp cơ bần. Dở
hay phó mặc nơi trần thế Ngay
thẳng giữ gìn đức
nghĩa nhân.