Se
lạnh bên chiều dễ sớm quen Mải
mê con chữ thức chong đèn. Thơ
buồn ngỏ ý từng rơi lệ Rượu
đắng đưa tình khó dậy men. Người
ở quê nhà mơ mấy cuộc Ta
nơi đất khách mộng nhiều phen.
Chon
von dáng đứng tự bao giờ Cao
vút cho đời dệt ý thơ. Núi
biếc lung linh ru giấc mộng Non
xanh lồng lộng gợi hồn mơ. Qua
bao kỳ tích vang lời ngọc Trải
mấy oai hùng rộn tiếng tơ.
Trào
dâng cảm xúc nhận thơ quà Trọng
mến công người gửi mãi xa. “Cuộc
chiến mang tầm…” đây số một “Thơ
Đường... hăm mốt” ấy lần ba. Trăm
bài nghĩa cả mừng sông núi Một
chút tình riêng ấm hội nhà.
Dạo
trước cũng vì nghiện tứ thơ Thường
hay tập viết... thử i tờ… Niêm,
vần, luật, đối... còn chưa thạo Trạng,
luận, trắc, bằng... quả thật ngơ. Cố
gắng tìm thầy chăm học hỏi Dày
công kiếm bạn chẳng nghi ngờ.
Xuôi
dòng chở nặng lắm phù sa Tưới
mát đồng xanh những luống cà. Cuối
bãi thuyền trôi về Thịnh Xá Đầu
nguồn nước chảy xuống Tam Soa. Cho
vườn quả ngọt sông nhiều cá Để
thửa khoai ngon chợ lắm trà.
Bên
cạnh tách trà Ta với Ta Nồng
thơm ấm đượm quãng đường xa. Qua
rồi vượt cảnh hai tàu lá Về
đấy cùng em một mái nhà! Bình
dị hồi hưu mơ chẳng tá Hướng
tâm tĩnh lặng ước như là...
Ai
về thăm lại “Bến đò Quan” Mãi vẳng đâu đây tiếng gió ngàn. Bích
Nụ còn vương tình kết nối Trịnh
Quyền mãi nợ cảnh hòa chan. Thất
ngôn tuyệt đỉnh Chiến Han luận Lục
bát vời cao Bút Cọ bàn.
Thời
gian vùn vụt cứ trôi mau Mấy
chục năm qua đã nhuốm màu. Dâng
hiến lời ca đằm khúc nhạc Giaohòađiệu múa gợi vần câu. Bao
nhiêu vất vảmình
phơi nắng Một
chút thảnh thơi bạn bắc cầu.
Thu
đến hay đi cũng chẳng tường Bốn
mùa thay đổi lắm tơ vương. Phai
màu lá úa im lìm mộng Đợi
áng mây hồng rạng rỡ thương. Cố
dối tâm tư vùi dĩ vãng Vượt
qua thế sự thoát vô thường.
Thiên
đình Ngưu – Chức khóc thành Ngâu Hạ
giới vì sao vẫn lắm sầu...? Trái
đất vo tròn trong bốn biển Loài
người tỏa rộng khắp năm châu. Bước
đi nhung nhớ chân chồn mỏi Ở
lại mong chờ dạ nhói đau.
Mùa
Thu vừa đến cũng vào Ngâu Ô
Thước đàn chim nối nhịp cầu. Thương
cảnh Ngưu Lang buồn gối lạnh Xót
tình Chức Nữ quạnh đêm thâu. Sông
Ngân vời vợi soi hồn mộng Vũ
trụ mênh mông trải thảm sầu.
Trở
về thăm lại chiến
trường xưa Kỷ
niệm hành trang cũng mới
vừa... A Lưới qua làng, em đỏ mặt A Roằng vượt dốc, giặc vùimưa. Bây
giờ tóc đã đầy hoa bạc Thuở ấy sương pha vãi gió mùa.
Đẹp
cả hoàng hôn những cánh rừng Thu
về khoảnh khắc mãi trào dâng. Đường
quê đã vắng người đang lại Ngõ
phố còn đông việc chửa dừng. Có
phải mưa dồn mong sẽ tạnh Hay
là bão dập ước rồi ngưng.