Nguyên Tiêu thơ
Bác giữa dòng ngân
Tỏa sáng ngời lên
chất thép thần...
Giục bước đoàn
quân say chiến đấu
Cho ngày đất nước rạng mùa xuân.
Nguyên Tiêu thơ
Bác giữa dòng ngân
Tỏa sáng ngời lên
chất thép thần...
Giục bước đoàn
quân say chiến đấu
Cho ngày đất nước rạng mùa xuân.
Thử ước ơn Trời sướng tựa Tiên
Lo công đức gửi khắp chùa chiền.
Cho người bệnh khổ, xây trường lớp
Biếu kẻ thân tàn, dựng mái hiên.
Nói dễ đừng khoe mình lắm mộng
Làm hay chớ kể tớ nhiều tiền.
Chi bằng nói ít, làm thêm nữa
Cái miệng tu hành – Ý khởi: Yên...!
Bài xướng:
Biết đủ...
Ngày Tết trên cho một triệu rưỡi
Nhàn hưu ván ngựa tha hồ cưỡi.
Vài nghìn bạc lẻ tớ mua hoa
Mấy chục tiền dư vợ sắm bưởi.
Lẩn thẩn tối ngày cạnh án thư
Thẫn thờ khuya sớm bên lò sưởi.
Vẫn cười ha hả... tớ cho vay...!?
Vui vẻ... cõi lòng thêm mát rượi.
Ngó Giời thơ ngập…
biết Nguyên Tiêu
Mấy bác nhà ta thật cũng liều.
Khoái món hư danh
bày vạn kiểu
Say cơn huyễn mộng
giở ngàn chiêu.
Sao đem ý tối chen
đường tục
Lại lấy lời ngoa vẩn
ánh thiều.
Có phải rượu bia
lèn quá đỗi
Nên rằng tiết tháo bị nghiêng xiêu.
Thượng Nguyên tết
chẳng trọn xum vầy
Cả nước đang phòng
bởi dịch vây.
Thông điệp “Năm Ka”
thề quyết giữ
Chủ trương nhất
quán nguyện hoài xây.
Dân đồng tâm... hẳn trừ tai phát
Đảng hợp trí... là rũ vạ lây.
Chiếu luật đêm Rằm câu lại tỏ
Cùng ai họa xướng mộng sao tầy.
Phật ngự trong Tâm chẳng ở xa
Thánh đền đâu khác
với Thánh nhà.
Chen chân cướp lộc trai đè
gái
Tranh ấn giành ngai chó đuổi gà.
Kính mẹ thờ cha tòng chữ Đức
Thương con quý cháu tụ vần Hòa.
Trên cao cứu rỗi Người lo lắng
Cô-Vít đương còn... chớ vội nha...!
Đền Trần(*) khai ấn tháng đầu xuân
Giờ Tý, Mười
Lăm,
nhất nhật lần.
Xe đến xe chờ nêm
kín bãi
Người ngồi người đứng
chật đầy sân.
Chẳng thưa “khứa lậu” mua bùa ẩn
Không ít “cò gian” bán sắc thần.
Đức Thánh bây giờ
mà sống lại
Coi chừng... Ối kẻ chẳng còn chân...!
Bài xướng:
Cảnh Xuân
Ta mến cảnh Xuân ánh sáng ngời
Thú vui thơ rượu
chén đầy vơi.
Hoa cài giậu trúc cành xanh biếc
Lá quyện hương
xuân sắc thắm tươi.
Qua lại khách chờ
sông lặng sóng
Ngước xuôi thuyền đợi
bến đông người.
Xa ngàn tiếng hát
đàn trầm bổng
Tha thướt dáng ai miệng mỉm cười.
(Ngũ độ thanh; Đồng
âm vận; Lục
thanh thủ;
Ngũ
thanh vận)
Đêm Rằm kỷ niệm với
Ngày Thơ
Hội khởi giờ đây
mãi ngóng chờ.
Trở lại Đường thi
người vẫn nhớ
Quay tìm Lục bát kẻ
hằng mơ.
Còn mong bạn đến
mà không lỡ
Cứ đợi mình qua dẫu
chẳng ngờ.
Lũ Vít tràn sang
đành phải sợ
Thôi nào... hoãn nhé, chọn thời cơ.
Năm này ta lại khất Nguyên Tiêu
Thi quán, lều
văn lỡ mộng chiều.
Nhớ buổi xuân
về vui dặm khách
Thương hồi tết
đến vẹn đường yêu.
Lung linh ánh
bạc soi hồn nước
Lấp lánh trăng
vàng vọng tiếng tiêu.
Kết chữ so vần
câu xướng họa
Thềm xanh nhả ngọc... bến Nguyên Tiêu.
Xuân đến ngàn cây
ngát khoảng trời
Xuân bừng lộc biếc
với nhành tươi.
Xuân vàng rẫy cải
khoe bên lũng
Xuân trắng rừng mơ
nở cạnh đồi.
Xuân sắc hoa hồng
no ấm gợi
Xuân màu trái đỏ
ngọt bùi khơi.
Xuân đem lộng lẫy
trùm muôn vật
Xuân thổi tình yêu tới cuộc đời...!
Sao lỡ bỏ qua
Ngũ Lão dường quên
một quý Nương
Vô tình chưa trọng
tánh âm dương.
Xuân sang thi phú
âu điều nhỏ
Tết đến rượu bia cũng
chuyện thường.
Đã biết men trần
len lỏi ngấm
Nào hay lệ tủi lặng
thầm vương.
Đông phong còn nuối
tình Thôi Hộ
Sao lỡ bỏ qua một bóng hường.
Vẫn ánh trăng ngà đẹp lả lơi
Mà tim chẳng thấy
nhịp rung hồi.
Đêm huyền phủ lấy
lo hồn dõi
Dịch lớn lan tràn
nhiễm cảnh phơi.
Cõi ấy hoài trông
vầng đợi mỏi
Nơi này mãi sợ kẻ
ôm bời.
Chờ khi tiễn bệnh
niềm mơ khởi
Thưởng nguyệt êm đềm sẽ ghé chơi...
Bài xướng:
Nguyên Tiêu nhớ Bác
Nguyên Tiêu tết Sửu thật buồn ơi...!
Cũng bởi Cô-Vi quậy thấu trời.
Cảnh ấy thầm khơi nhiều kỷ niệm
Tình này tạm hoãn một sân chơi.
Thương thầm giữa phố khôn hòa vận
Tiếc nuối trong tâm khó tả lời.
“Bán dạ quy lai” càng nhớ Bác
Nguyên Tiêu tết Sửu thật buồn ơi...!
“Gặp
nhau tay bắt mặt mừng
Tặng
gì thì tặng xin đừng tặng thơ”
Bác tặng thơ gì em cũng... vâng!
Gặp nhau tay nắm
mặt vui mừng.
Gửi quà con chữ... thầm ơn bạn
Quên khuấy lòng nhân chả đặng đừng...!
Chiều nhìn phía biển đẹp như mơ
Con sóng từng cơn
vỗ cạnh bờ...
Trùng khơi ải nhạn
mây che phủ
Muôn dặm quan san
khói tỏa mờ.
Thuyền xưa nhớ bậu lòng xao xuyến
Bến vắng chờ ai bạn
ngẩn ngơ.
Thoang thoảng đâu
đây luồng
dịu mát
Gió ơi! Cho gởi mấy vần thơ....
Qua “mùng” thi phú
ngẫm không ra
Hết rượu bia... dường chữ bỏ ta.
Gắng viết đôi câu
vần thấy nhạt
Cố khơi dăm vận tứ
nghe lòa.
Da mồi năm trước
còn mồi thiểu
Tóc bạc xuân này
đã bạc đa.
Giọt nắng bên thềm
xao xác lạ
Ơi người tri kỷ... mãi đâu xa...
Bài
xướng:
Nguyên
Tiêu khai vận
(Ngũ
độ thanh; Đồng âm vận; Lục thanh thủ; Ngũ thanh vận)
Mươi dòng mấy lão
trải vần chơi
Để Tết cùng Xuân
mãi rạng ngời.
Những lúc thi đàn
không mở hội
Bao mùa sách lược
vẫn tìm ngôi.
Bình câu họa chữ
bên dòng suối
Ghép nhạc hòa thơ
giữa nẻo đồi.
Cuộc sống an nhàn
vui cảnh dõi
Hương nồng giữ lại gửi ngàn nơi.
Bài
xướng:
Ngũ
lão khai xuân
Mùa xuân Cô-Vít quậy
liên hồi
Mấy bạn thơ Đường
phải nghỉ ngơi.
Hẹn buổi nâng ly
cùng chắp bút
Tìm câu khởi vận để
xây đời.
Đầu năm gặp mặt
nghe chừng thỏa
Cuối tết nhìn
“phom” thấy cũng hời.
Mặc kệ Ro-na hoài
lảng vảng...
Vũng Tàu “ngũ lão” vẫn hòa chơi.
Nhiều tỉnh trò yêu đã đến trường
Đang thời Cô-Vít quả
là thương...
Phòng thân sát khuẩn thành thông lệ
Che miệng rửa tay
hóa lẽ thường.
Mừng quá nhiều nơi không có dịch
Vui thay lắm chỗ chẳng ngăn đường!
Chúc năm học tiếp... đà suôn sẻ
Giáo dục mùa này lại ngát hương.