Từ
độ đông tàn cách biệt nhau Lòng
xuân vời vợi lạnh lùng đau. Lặng
nhìn bến nước phơi mưa nặng Buồn
thấy vườn xanh trải nắng nhàu. Vẫn
mộng vôi nồng tươi sắc lá Còn
hay trầu thắm sánh tình cau. Thời
gian chảy mãi vào vô định Vòng
xoáy mùa đi đậm nét màu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét