Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 6 tháng 2, 2020

Mừng kỷ niệm...



Thế là hơn bảy chục xuân vui
Cập bến thuyền trăng dạm cõi đời.
Mỗi tháng vườn thơ tình chẳng nhạt
Ngàn thu duyên chữ ý nào vơi.
Đường thi chan chứa niềm thương bạn
Lục bát xôn xao nỗi nhớ người.

Niềm yêu gửi gió

(Ngũ độ thanh)



Xuân hoài dạm đức phủ hồn thanh
Mộng những niềm yêu gởi gió lành.
Giữa nắng đơm nhiều bông huệ đỏ
Bên đường trổ lắm cụm hồng xanh.
Mơ màng ngõ phận cầu duyên đến
Khấp khởi dòng ân hẹn nghĩa dành.

Vài nét về cuộc đời Lý Bạch

Lý Bạch 李白 (701 – 762), thời thịnh Đường, tự Thái Bạch, hiệu Thanh Liên cư sĩ, quê ở Cam Túc, nhưng sinh ra ở làng Thanh Liên, tỉnh Tứ Xuyên. Người đời phong cho ông là Thi Tiên, Tửu trung Tiên,v.v... Ông thích thơ ca, săn bắt, ngao du sơn thủy, bạn vong niên với Đỗ Phủ (hơn Đỗ Phủ 11 tuổi).


Bí ẩn về cái chết của Lý Bạch
Tương truyền, năm 61 tuổi, Lý Bạch đi chơi thuyền trên sông Thái Thạch, tỉnh An Huy, uống rượu say, thấy ánh trăng lung linh đáy nước, nhảy xuống ôm Chị Hằng mà chết. Đó là tương truyền, còn cuốn Dung Trai tùy bút của Hồng Mại, đời Tống cũng đề cập đến cái chết của Lý Bạch, nhưng nguyên nhân hoàn toàn khác. Theo cuốn sách đó thì Lý Bạch bị bệnh và qua đời trong phủ huyện, người chú họ là Lý Dương Băng làm huyện lệnh Đương Đồ, tỉnh An Huy.

Chùm xướng họa: NGUYÊN TIÊU




Bài xướng:
Nguyên Tiêu

Trăng rằm vành vạnh đỉnh tầng không
Mây nước miên man tỏa bóng lồng.
Màu tím lung linh in dãy núi
Sắc vàng lóng lánh dát dòng sông.
Thuyền trôi nhè nhẹ vui bờ thắm
Thơ đọc vang vang ấm lửa hồng.

Chia tay...



Tháng Giêng bao ước nguyện tràn trề
Đã phải xa rồi quyến luyến ghê.
Lặng lẽ người đi về phố thị
Âm thầm kẻ ở lại làng quê.
Tình xưa vẫn đó buồn vô tận
Nghĩa cũ còn đây nhớ não nề.

Khiêm nhường

(Ngũ độ thanh)



Thường xuyên học hỏi chữ Khiêm nhường
Tổ phụ, hiền huynh… những tấm gương.
Sáng tỏ ân tình chân thiện mỹ
Không mờ nghĩa cử đạo cương thường.
Vì dân hiếu đễ luôn ngời ngọc
Trợ quốc trung thành mãi tỏ gương.

Xuân



Xuân về sông núi đẹp như tranh
Xuân giục muôn hoa thắm vạn cành.
Xuân thả nắng chiều rơi xuống biển
Xuân lùa sương sớm đọng trên nhành.
Xuân gieo thơ phú trong như ngọc
Xuân mở Đường thi rạng bút danh.

Thương Xuân



Thương Xuân bạc nắng giữa chiều phai
Rồi tắm hoàng hôn đổ bóng dài.
Áo tết hương thơm chừng sớm nhạt
Nụ hồng sắc thắm cũng đang chai.
Những toan bồi đắp vườn xanh nhụy
Còn muốn chăm lo khối mộng đài.

Tùy duyên



Ừ thôi... muôn sự để tùy duyên
Đời hỏi mấy ai được phỉ nguyền.
Những kẻ tiểu nhân thường đắc ý
Chỉ người đồng bệnh mới tương liên.
Dối gian mai mốt thời vô hậu
Nhân quả rồi đây thấy nhãn tiền.

Thứ Tư, 5 tháng 2, 2020

Chùm xướng họa: VỊNH CÁI KHẨU TRANG




Bài xướng:
Vịnh cái khẩu trang

Gắn bó bao năm chẳng ít người
Nay đà dịch bệnh mới lên ngôi.
Chành ra bốn góc ôm khoang miệng
Khép lại đôi quai ấp nụ cười.
Vinh nhục sang hèn đều đậy tất
Nhỏ to trên dưới cũng che rồi.

Chùm xướng họa: TÂM SỰ ĐẦU NĂM



Bài xướng:
Lo...

Lo dịch Cô-Vy... đến hại đời
Lo lây vi-rút dạ chơi vơi.
Lo câu ca mượt quên bài họa
Lo trái tim nhàu bỏ cuộc chơi.
Lo kẻ nhầm đường, tình thả nhạt
Lo người lạc lối, nghĩa buông rơi.

Xuân chào Canh Tý

(Thủ nhất thanh, độc vận XUÂN)



Xuân chào Canh Tý đến cùng Xuân
Xuân đẹp vui đời rực sắc Xuân.
Xuân gọi muôn người về trẩy lộc
Xuân mời vạn vật đón hương Xuân.
Xuân ban tuổi trẻ tràn mơ ước
Xuân tặng lão già ngập sức Xuân.

Chùm xướng họa: NHỚ BẠN THƠ



Bài xướng:
Nhớ bạn thơ

Tự nhiên nhớ chú Lê Giao Văn
Cái thuở hàn vi quá nhọc nhằn.
Chịu khó nên thành... nhiêu mới khá
Cam làm tạo được... mấy nên ăn.
Đâu quên thời chiến từng gian khó
Còn nhớ hôm nay phải tiện tằn.

Năm tới mình say...



Canh Tý – Xuân này héo mộng mơ
Cô-Vy rình rập... nỏ ai ngờ...!?
Ngày vui Văn Miếu đành lui mộng
Đại dịch Rô-Na... vẫn khoái thơ.
Mạng Nét diễn đàn anh vẫn đợi
Trang Phây họa đối chị đương chờ.

Quy ẩn



Những dòng cảm xúc chẳng còn nguyên
Dạ cứ băn khoăn sự ác hiền.
Lắm kẻ u mê cơn mộng huyễn
Bao người mông muội giấc mơ tiên.
Tình phai phải lẽ vì danh lợi
Nghĩa nhạt là do bởi bạc tiền.

Chập choạng

Ngày Xuân mổ mắt.



Bóng đen mù mịt kiểu đêm đông
Trùm cả đường Xuân khổ nỗi lòng.
Biết dưới trăng vàng nào có thấy
Ngồi bên hoa thắm cũng bằng không.
Nhìn về dĩ vãng đau tình vợ
Rọi tới tương lai xót mắt chồng.

Tứ hữu tương phùng



Xuân về bốn bạn cũ tìm nhau
Nâng chén tri âm giải cuộc sầu.
Khu, Hải, Thương, Viên... nhàu chữ trước
Báo, đài, ghoép, mạng... nối duyên sau.
Người đang thanh thản vùng quê mẹ
Đứa vẫn long đong miệt biển dầu.

Cạn thơ



Xuân làm cạn hết những nguồn thơ
Sáng dậy nhìn ai cứ đẫn đờ.
Nặn óc tìm câu giờ chẳng sẵn
Ôm đầu lục chữ lát càng đơ.
Vì ham uống rượu quên dòm sách
Tại thức xuyên đêm mải đánh cờ.

Hòn vọng phu



Ngõ quạnh mây chùng xám buổi đông
Từ khi cách biệt phải xa chồng.
Trơ người bụi phủ thân thành đá
Nặng nỗi châu tràn khảm hóa sông.
Lặng lẽ sương lùa đêm nếm trải
Âm thầm liễu rủ dạ chờ trông.

Men tình



Nàng Xuân năm trước hẹn sum vầy
Mấy cánh đông tàn cũng vội thay.
Bãi sớm sương chan mờ góc bể
Non chiều nắng gội tím chân mây.
Đọc thơ chạnh nhớ người thơ cũ
Trông bạn chừng thương nghĩa bạn dày.