Hoàng
hạc bay rồi vỗ giấc thu Đồi
sim tím sẫm cảnh trầm u. Người
đi dạ xót trong xa thẳm Kẻ
ở lòng đau giữa tuyệt mù. Đất
khách vẫn vang hoài tiếng gọi Quê
nhà còn vọng mãi lời ru.
Trăm
bậc thang trời bái Phật quang Tầng
cao mây trắng rũ tơ vàng. Non
xanh ẩn hiện ngôi thiền tự Tháp
cổ phiêu bồng đất lạc bang. Mắt
đảnh chư tăng nghe thuyết thiện Tâm
hoài kinh kệ nguyện cầu khang.
Chữ
Hòa không thắng cũng không thua Cân
đối âm dương chẳng thể đùa. Thái
quá mới sinh ra bất cập Trung
dung cũng tránh được dư thừa. Bạn
bè đố kỵ thành cay đắng Đồng
chí ghét ghen trở chát chua.
Vũng
Tàu xây dựng buổi sơ khai Vượt
khó cùng chung sức dẻo
dai. Ý
Đảng nặng sâu từ
thực tiễn Lòng
Dân tin tưởng tới
tương lai. Đường
lên no ấm tươi phồn thịnh Văn
hóa mở mang đẹp thắm hoài.
Mình về Long Cốc ghé đây chơi Núi biếc chè xanh nhớ mãi người... Này “Vịnh Hạ Long”(*) miền Đất Tổ Kia “Đồi Vọng Nguyệt” chỗ sương phơi. Vút
tầm mắt dõithơmđồng đất Thỏa nỗi lòng đeo ngợp biển trời.
Nô
lệ vùng lên đổi vận mình Bao
đời nước mất lại hồi sinh. Điện
Biên lừng lẫy Võ Nguyên Giáp Đất
Việt rạng ngời Hồ Chí Minh. Tổ
quốc ngát thơm hoa Độc lập Quê
hương dịu ngọt quả Hòa bình.
Hưu
trí an nhàn sướng tựa
tiên Tự
lo sức khỏe chẳng làm phiền. Mỗi ngày haicữ gìn thânấm Một buổi đôi giờ giữ dạ yên. Bạn
hữu thơ ca cùng xướng
họa Đồng
môn năng lượng ráng
tu thiền.
Tiếp
bước đưa em
đến học thiền Chạnh
lòng hồi tưởng chuyện trần duyên. Vợ
quan– năm ấy còn vơi túi Cô
giáo– ngày xưa vẫn thiếu tiền. Sấm
sét bủa vây đường ly biệt Nhân
tình hồi phục cuộc đoàn viên.
Cuối ngày bất chợt nổi cơn giông Hiu hắt nhìn mưa thấy chạnh lòng. Ngõhẻm ngập tràn... Ai nổi
giận Vách
tường thấm rỏ... Bạn vào thông. Thẹn
thùng tối sợ...e nằm bãi...!? Bối
rối chiềulo...phải vượt dòng.
Kể
từ buổi ấy cạnh dòng sông Hoa
cải tiễn chân ngược bến chồng. Làm
vợ người ta cùng tuế nguyệt Làm
dâu nhà họ rắp
tang bồng. Nhớ
từng luống đậu người chăm bón Thương
những vườn cà ai ngó trông.
Tiếng
đời xao xác tiếng lòng câm Viễn
xứ xa xôi dạ tủi thầm “Họa
hổ họa bì nan họa cốt Tri
nhân tri diện bất tri tâm” Lời
thương vẫn vọng bao câu bổng Tiếng
giận còn vang mấy khúc trầm.