Tiếc
chi giấc mộng thường
Nặng
bước kẻ tha phương.
Lệ
đắng dâng lòng mắt
Người
buồn vọng cố hương.
Từng
ngày đầu điểm bạc
Khoảnh
khắc má phai hường.
Gửi
cuối trời vô tận…
Nghẹn lời giấu nhớ thương.
Tiếc
chi giấc mộng thường
Nặng
bước kẻ tha phương.
Lệ
đắng dâng lòng mắt
Người
buồn vọng cố hương.
Từng
ngày đầu điểm bạc
Khoảnh
khắc má phai hường.
Gửi
cuối trời vô tận…
Nghẹn lời giấu nhớ thương.
Thay lời muốn nói
gửi tới thầy cô, bạn bè và người thân đã và đang là “Người đưa đò” nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11.
Quay
về kỷ niệm đánh vần Ô
Nhớ
mãi không quên những chuyến đò
Mỗi
lượt người đi đều phải biết
Bao
lần khách đến hãy còn lo
Qua
sông quý trọng tâm nghề giáo
Vượt
núi yêu thương thuở nghiệp trò
Thế
hệ tương lai đời rạng rỡ
Công đầu nghĩ tới các thầy cô.
Chẳng
biết cùng ai để tỏ bày
Càng
mong càng đợi nỗi sầu cay.
Sợ
buông lời nói gieo tình lụy
Đành
giấu tơ lòng thả gió bay.
Nghe
tiếng chuông ngân bừng ý thiện
Viết
lời kinh sám giữ lòng ngay.
Nhân
sinh thiện tính là nguồn cội
Dứt hẳn ưu tư hưởng phúc dài.
Kỷ niệm 80 năm ngày mất của nhà thơ Hàn Mặc Tử (11-11-1940 – 11-11-2020), xin đăng lại bài thơ như nén nhang lòng thương tiếc bậc tài hoa nhưng mênh bạc.
Những
sợi tơ duyên trái ngược đời
Lửa
hương nồng cháy chẳng thành đôi.
Giai
nhân đối bóng – sầu hư ảo
Tài
tử thành thơ – tỏa sáng ngời.
Thôn
Vỹ giấc mơ chưa kịp đến
Qui
Hòa giọt lệ lại thầm rơi.
Phù
sinh một giấc năm canh nhớ
Mai, Cúc, Thương, Sương, Mộng(*) cuối đời.
Đêm
lạnh qua rồi đón thái dương
Cớ
chi đeo mãi khổ vô lường.
Buồn
vui tìm gửi theo mây gió
Thương
nhớ thôi đành quyện khói sương.
Tầm
gửi cũng làm nên thuốc quý
Tơ
hồng hay bám hại cây thường.
Kiếp
người chẳng được bao năm lẻ
Hoa đẹp đâu hoài đượm sắc hương?
Bài xướng:
Lầu…
Nhỏ,
to, xấu, đẹp cũng là lầu
Vui thú bạn bè chẳng chạy đâu.
Sáng
dậy, cà phê tiêu nỗi khổ
Chiều
buông, trà mạn giải cơn sầu.
Luận
bàn sự thế thêm tường tận
Đàm
đạo văn thơ để lắng sâu.
Ai
bảo nơi này không ý vị...?
Thư nhàn, tao nhã hưởng dài lâu.
Bài xướng:
Ru hồng giấc điệp
(Ngũ độ thanh; Lục
thanh thủ; Ngũ thanh vận)
Hôm
nằm vấn ngược nỗi sầu cay
Ngẫm
cuộc tình xa héo cảnh này.
Để
những thu cuồng hoen mắt lệ
Cho
từng hạ vắng nhiễu vòng tay.
Dòng
thơ buổi muộn tim hờn trỗi
Bến
cảng chiều côi chữ vọng bày.
Hẹn
thả hương lành khơi giữa lối
Ru hồng giấc điệp thỏa niềm say.
(Tung hoành trục khoán)
“Người đi một nửa hồn tôi mất
Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ...”
(“Những
giọt lệ” – Hàn
Mạc Tử)
Người
ở nơi xa cách bến bờ
Đi
hoài để lại những đêm mơ.
Một
thân một bóng bồn chồn ngóng
Nửa
chiếu nửa chăn thấp thỏm chờ.
Hồn
vẫn phiêu diêu cùng điệu nhạc
Tôi
thành lạc lõng với vần thơ.
Mất
rồi những cảnh vui đàm đạo
Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ...
Con
nhớ mẹ nhiều... mẹ... mẹ
ơi...!
Nỗi
buồn khắc khoải chẳng hề ngơi.
Năm
canh thổn thức buồng
tim lạc
Sáu
khắc âm thầm giọt lệ rơi.
Trăn
trở mong chờ trăng tối nhạt
Bồn
chồn trông đợi nắng chiều vơi.
Tìm
hoài chẳng thấy người đâu cả
Thắp nén hương lên... mẹ mỉm cười!
Mỗi
tuần ba buổi cụ trèo xe
Gân
dẻo gối săn nhuận bánh chè.
Sức
khỏe tăng lên... điều ước nguyện
Bệnh
nền lui bớt... nỗi niềm che...
Kiên
trì nhẫn nại năng rèn luyện
Chịu
khó chuyên cần mãi khắt khe.
Đều
đặn duy trì... mai cứ thế...
Sống vui, sống khỏe... phải không nè...!?
Tuổi
tám lăm ta chẳng kém người
Mong cầu vượt mức chín mười mươi.
Mắt
tai sáng rõ,
tâm minh mẫn
Gân
cốt săn mềm,
trí sáng tươi.
Tóc
bạc mài nghiên nào
ngại khó
Da
nhăn luyện bút có chi lười.
Quê
hương thắng
cảnh còn mơ
tới
Xướng họa thi ca rộn tiếng cười.
Bài xướng:
Tự vịnh
Cất
cánh bước vào tuổi bảy
lăm
Nửa
vui, nửa nhớ, nửa âm thầm.
Níu
trăng xuống tận bờ sông cạn
Rót
rượu nâng lên nốt nhạc trầm.
Gọi
cháu về nghe câu thế sự
Mơ
tình hồi tưởng cuộc tri âm
Còn
ai “thuở ấy” say tương ngộ?!
Dìu bước nhau cùng mốc chẵn trăm!
Bài xướng:
Thăm quê mùa đông
Đổi
mùa rét buốt trái tim hồng
Quê
Mẹ về thăm giữa tiết Đông.
Gió
bấc khô da nhàu
bạn ngóng
Mưa
phùn ướt áo xót em mong.
Ước
chia vạt nắng cho vui dạ
Mơ
sẻ màn sương bớt lạnh lòng.
Người
Bắc, kẻ Nam tình trống trải
Thương người buổi ấy nỗi niềm trông.
(Ngũ độ thanh)
Thuyền
kia lướt nhẹ mãi xuôi dòng
Bỏ
lại đôi bờ nỗi nhớ mong
Bởi
lũ vừa qua hồng thắm nụ
Vì
mưa đã tạnh cải tươi ngồng
Vườn
ân buổi tới còn mơ mộng
Ngõ
uyển thu tàn lại ngóng trông
Chỉ
biết đông về đêm sẽ lạnh
Rèm buông phủ kín nẫu cô phòng.
Kính tặng các thầy cô giáo nhân ngày 20/11.
Em
là cô giáo ở miền xuôi
Cắm
bản vùng sâu mấy tháng rồi.
Lớp
học sơ sài bên vách đá
Sân
chơi khấp khểnh ở ven đồi.
Mưa
to mái dột nhòe loang sách
Gió
rét trò nghèo tím ngắt môi.
Vất
vả càng bền thêm chí lớn
Gian nan khổ luyện mới nên người.
Có
còn chi nữa để mà mong
Một
cái thùng to trống rỗng không.
Ngoài
lớp rỉ mòn đem phết vỏ
Trong
vành méo mó đến đau lòng.
Phải
vì giỡn cuộc cho nên vỡ
Hay
bởi khoe đời thế mới tong.
Được
biết ngày qua dùi thẳng đập
Đang khi tròn trịa hóa ra cong...!
Sau bấy phong ba dạt
bước đời
Theo dòng vô thức
trở về nơi...
Cung đường một thuở dần quên tuổi
Góc phố không tên
chợt nhớ người.
Đếm lá phiêu du
chiều gió hẹn
Nghe buồn luân lạc
tiếng đêm rơi.
Em ơi... tri kỷ là bao nữa...
Trăng chết trong mưa chẳng kịp lời...
Bài xướng:
Chuột
cống sập bẫy
Thuốc nào tẩy được
nốt ruồi đây?
Chuột cống tham
lam sập bẫy thầy.
Ăn trốc ngồi trên
tràn thập kỷ
Luồn sâu cắn dưới
suốt bao ngày.
Thanh tra vạch sớm bầy tham nhũng
Tòa án xử mau kẻ ác này!
Cho củi vào lò
thiêu rực cháy
Toàn dân phấn khởi... quyết ra tay.
Chức trọng quyền
cao vốn lẽ đời
Leo trèo té ngã... ấy
trò chơi.
Ngân hàng – Thống đốc đà lên ngự
Kinh tế – Trưởng
ban đã được ngồi.
Bởi vậy đường đi
về đúng hướng
Mà sao lối rẽ đến... sai nơi!?
Lao tù mở cửa gây
phiền muộn
Của cải tài danh cũng lạy trời.
Chú Ruồi sụt sịt khóc chiều nay
Mỡ béo mật thơm bậu tháng ngày.
Bị giữ tiền thâm luồn chức đảo
Cương cầm tín thụt khỏa ngân quay.
Cũng may hậu quả còn ngăn kịp
Chẳng sợ tai ương mới đặt bày.
Cả đống củi tươi vào cũng phải...
Nóng lò... lũ nhặng khói than bay.