Qua “mùng” thi phú
ngẫm không ra
Hết rượu bia... dường chữ bỏ ta.
Gắng viết đôi câu
vần thấy nhạt
Cố khơi dăm vận tứ
nghe lòa.
Da mồi năm trước
còn mồi thiểu
Tóc bạc xuân này
đã bạc đa.
Giọt nắng bên thềm
xao xác lạ
Ơi người tri kỷ... mãi đâu xa...
Qua “mùng” thi phú
ngẫm không ra
Hết rượu bia... dường chữ bỏ ta.
Gắng viết đôi câu
vần thấy nhạt
Cố khơi dăm vận tứ
nghe lòa.
Da mồi năm trước
còn mồi thiểu
Tóc bạc xuân này
đã bạc đa.
Giọt nắng bên thềm
xao xác lạ
Ơi người tri kỷ... mãi đâu xa...
Bài
xướng:
Nguyên
Tiêu khai vận
(Ngũ
độ thanh; Đồng âm vận; Lục thanh thủ; Ngũ thanh vận)
Mươi dòng mấy lão
trải vần chơi
Để Tết cùng Xuân
mãi rạng ngời.
Những lúc thi đàn
không mở hội
Bao mùa sách lược
vẫn tìm ngôi.
Bình câu họa chữ
bên dòng suối
Ghép nhạc hòa thơ
giữa nẻo đồi.
Cuộc sống an nhàn
vui cảnh dõi
Hương nồng giữ lại gửi ngàn nơi.
Bài
xướng:
Ngũ
lão khai xuân
Mùa xuân Cô-Vít quậy
liên hồi
Mấy bạn thơ Đường
phải nghỉ ngơi.
Hẹn buổi nâng ly
cùng chắp bút
Tìm câu khởi vận để
xây đời.
Đầu năm gặp mặt
nghe chừng thỏa
Cuối tết nhìn
“phom” thấy cũng hời.
Mặc kệ Ro-na hoài
lảng vảng...
Vũng Tàu “ngũ lão” vẫn hòa chơi.
Nhiều tỉnh trò yêu đã đến trường
Đang thời Cô-Vít quả
là thương...
Phòng thân sát khuẩn thành thông lệ
Che miệng rửa tay
hóa lẽ thường.
Mừng quá nhiều nơi không có dịch
Vui thay lắm chỗ chẳng ngăn đường!
Chúc năm học tiếp... đà suôn sẻ
Giáo dục mùa này lại ngát hương.
Kiên cường anh
dũng Hải Dương ơi!
Cô-Vít càn vây dạ rối bời.
Sản xuất kinh doanh sầu bỏ ế
Tham quan du lịch
nẫu ruồng lơi.
Vợ chồng qua Tết
sao biền biệt
Con cháu hòa Xuân
vẫn vợi vời.
Khắc khoải tình xa
cầu chúc vững...
Như vàng ngọc tỏa chí đồng phơi.
Một mình... xem bói buổi đầu xuân
Dẫu chẳng tin đâu... thử một lần...!
Thầy phán tung xu tìm số quẻ
Người coi mở ví đặt tờ ngân.
Lời gieo “hạn nặng” rung trời đất
Lễ giải “mâm cao” động thánh thần.
Kính cận vừa đeo rơi xuống... mất...
Sờ hoài chẳng thấy – Kính bên chân!
Nguyên
Tiêu 2021.
Dịch dã Nguyên Tiêu chẳng được gần
Thôi đành bái vọng
cảnh phù vân...
Hồ Văn ngơ ngẩn
hàng râm bụt
Khuê Các đìu hiu rặng
cúc tần.
Ôm mộng gối đầu
lên chữ nghĩa
Gửi tình theo gió
tới thi nhân.
Nếu còn duyên nợ
gieo mùa tới
Lãng đãng hồn thơ buổi hợp quần.
Tặng
trò Xuân Tấn –
Giáo sư,
Tiến sỹ Toán học.
Học trò xưa giỏi của
tôi ơi...!
Thầy gửi thư vui tỏ
mấy lời...
Chim sớm ra ràng
bao thách thức
Ta mừng gắng gỏi những đầy vơi.
Công trình nghiên
cứu chừng vang tỏa
Sự nghiệp thành công
chắc rạng ngời.
Học vị trong tay càng
phải gắng
Chớ thèm chức đoảng với danh hơi...
Chia
sẻ cùng chị
gái N.P.
Chìm theo sóng dậy
bão trong lòng
Bởi xót trôi thuyền
hụt hẫng trông.
Ngõ mịt sương mờ
che dáng mỏng
Hồn đơn cõi đượm
nhớ hương nồng.
Trăng ngời lặn ảnh
đêm chìm bóng
Mộng huyễn đưa miền
kẻ đắm sông.
Biết đã chia lìa
tim mỏi vọng
Vườn ươm nghĩa nặng trổ hoa hồng.
Ai về Xứ Lạng... thử mà coi
Lễ hội đông vui bỗng cúp vòi.
Của quý “tàng thinh”(*) nàng hớn hở
Ná nhèm(**) “mặt nguyệt” chị săm soi.
Cụ già, trai trẻ... reo
hào hứng
Du khách, tình son... diễn mặn mòi.
Lão Vít năm này ngưng rước kiệu
Xa Vùn, Làng Mỏ lặng đơn côi.
Thì ra cũng loại ấy
mà thôi
Mặt mũi chân tay rõ
hết rồi!
Lúc nói huênh
hoang tay lão tướng
Khi hô bốc lửa lũ
thằng tôi.
Mong là kẻ đó tàn
chân đứng
Chỉ cốt ta đây vững
ghế ngồi.
Thiên hạ cười vang
rồi biết đấy
Một phường thế cả... ối chao ôi...!
Bài xướng:
Vẻ
đẹp phong lan
Vui xuân chơi cảnh
ngắm phong lan
Dáng dấp kiêu sa đặt
cạnh bàn.
Gom sắc thắm tươi
dâng trời đất
Tích hương tinh
túy tặng nhân gian.
Niềm vui sớm tối
tình chan chứa
Nỗi nhớ ngày đêm
nghĩa ngập tràn.
Gần gũi phô màu
trông đẹp mắt
Xa xôi thầm nhắc đến miên man.
Đường đời bảy chục
đã đi qua
Cho đến bây giờ chẳng
nhận ra.
Cái đúng đào moi nên
tróc rễ
Điều sai tôn tạo cũng
ra hoa.
Đọc nhiều biết lắm
đầu ngu mãi
Thấy đó nhìn đây mắt
vẫn lòa.
Đừng trách người đời
không tỉnh ngộ
Bởi vì họ cũng giống như ta.
Thư
điếu Nguyên Phó Thủ tướng
Trương Vĩnh Trọng.
Đất Bến từ nay vắng
bóng Anh
Vườn cây Lương Quới
lá xa cành.
Còn đâu sáng sáng
chăm cây bưởi
Hết cảnh chiều chiều
tưới gốc chanh.
Tận trung với nước
không cầu lợi
Tận hiếu cùng dân
chẳng háo danh.
Giản dị, thủy
chung nên Nghĩa Trọng
Ngàn thu vĩnh biệt tiếc thương Anh!...
Bài xướng:
Chớ
đi mát-xa
May quá, lâu rồi
chẳng mát-xa
Vợ đe... nên lão chỉ trong nhà.
Nhâm nhi sớm tối
vài ly rượu
Quanh quẩn sân vườn
mấy khóm hoa.
Nhớ dẻo tay xoa
đành bấm bụng
Mong thầm miệng
hát phải lùi ga.
Mai kia quét sạch
loài Cô-Vít
Tung tẩy nơi gần tới chốn xa.
Bài xướng:
Năm
mươi cộng
Năm mươi cộng một
thấy đâu già
Khỏe khoắn yêu đời
vẫn hát ca.
Sáng sớm trên vườn
chăm nhánh bưởi
Chiều hôm dưới ngõ
tỉa cành hoa.
Khi nhàn ghép chữ
thi cùng bạn
Lúc rỗi tìm vần họa
với ta.
Tự tại bình yên Tâm
giữ sáng
Mua vui tích thiện sống chan hòa.
Một
cây bút đang lên của Chi hội
Thơ
Đường luật thành
phố Vũng Tàu. Nếu chúng ta theo dõi một số bài thơ gần đây trên dòng thời gian
của anh thì thấy rõ điều đó. Anh bắt đầu đi sâu vào các biến thể Đường thi với
những ngôn từ trong sáng mang một nét riêng của người lính khi rời quân ngũ về với ngành du lịch
Vũng Tàu. Cái Tâm đã sẵn,
cái Tầm đang lên.
Vâng! Chỉ là cảm nhận của riêng tôi.
Kính tặng nhà thơ Huy Quân.
Bài xướng:
Nhắn trời mây
Tân Sửu xuân này những ước ao
Khỏe vui thanh thản
ngắm vườn đào.
“Bâng khuâng chiều cuối năm” còn nhớ
“Thơ gặp chính mình” phục xiết bao.
Mến tặng bạn già xứ Hải Dương.
Ở nhà chăm Lý mãi yêu Lan
Dịch dã cách ly – lệnh, miễn bàn.
Vãng cảnh chùa chiền... đi cũng ngán
Vui mùa lễ lạc... đoái thêm khan.
Ngồi hiên thủ thỉ còn thương quán...
Ghé chợ tòòng ten chỉ ngóng đàn...
Chạnh nghĩ biển lòng chưa tát cạn
Có nàng... Cô-Vít cũng tiêu tan.
Bài xướng:
Tấm thảm
Mặt mày rạng
rỡ nét hoa văn
Dưới đất em
nằm để quệt chân.
Nhầu nhĩ mấy
ai người để bụng
Thế nhưng phục vụ mãi ân cần.