Một
mình gánh đủ thứ trần ai
Dây
nhợ tùm lum đủ ngắn dài.
“Khoan
cắt bê tông” ra sức dán
“Bán
sang nhà đất” mặc lòng đai.
Ngừa
thai bao tốt… nghe mà ngán
Đặc
trị vô sinh… thế mới hài.
Đen
trắng đỏ xanh như váy đụp
Mặc trời mưa nắng sắc khôn phai.
Một
mình gánh đủ thứ trần ai
Dây
nhợ tùm lum đủ ngắn dài.
“Khoan
cắt bê tông” ra sức dán
“Bán
sang nhà đất” mặc lòng đai.
Ngừa
thai bao tốt… nghe mà ngán
Đặc
trị vô sinh… thế mới hài.
Đen
trắng đỏ xanh như váy đụp
Mặc trời mưa nắng sắc khôn phai.
Bài
xướng:
Chiều
trên đồng sen
Chiếc thuyền đưa khách lướt qua sông
Cô gái nhìn ai... má ửng hồng?
Rực rỡ màu hoa soi ngấn nước
Nhịp nhàng cánh én lượn tầng không.
Tay gom sợi nắng, nắng hôn nhẹ
Gió chở làn hương, hương tỏa nồng.
Lặng lẽ chiều trôi sương thả giọt
Sen chào đón hạ gợi hoài mong.
Linh
Quy Pháp Ấn(*) tựa... thiên đàng
Thấp
thoáng ai người giữa khói nhang.
Dốc
đỉnh mây sà như huyễn hoặc
Đồi
trên gió thổi lại mơ màng.
Khuôn
hình sắp xếp dường mê hoặc
Cảnh
vật đan cài những xốn xang.
Bỗng
chốc thầm mơ mình thoát tục
Duyên đời nhẹ nhõm chẳng còn mang.
Bài xướng:
Mong...
Có
còn chi nữa để mà mong
Cây
chẳng ra hoa lúa chửa đòng.
Bạc
phếch đường về mơ tưởng thẳng
Nhạt
nhòa lối bước hóa ra cong.
Áo
cơm dăm bữa buồn trong nỗi
Sách
bút đa mang lạc giữa dòng.
Tuổi
tác từng qua bao gió bão
Canh khuya thao thức với đèn chong.
Bài xướng:
Duyên nợ Thúy Kiều
Trải
bao năm tháng chẳng phai mờ
Lắng
đọng một thời tuổi mộng mơ.
Kim
Trọng trách mình xa bạn ngọc
Thúy
Kiều than phận vắng người thơ.
Cây
khô cứ tưởng đâu còn lộc
Cành
héo bất ngờ trổ búp tơ.
Bến
ái thuyền ân nay gặp lại
Tình mai, nghĩa trúc thật ai ngờ?
Em
về đất Vũng... thả hồn thơ
Giữa
cảnh thần Tiên dạ thẫn thờ.
Én
liệng tầng không hòa nắng nhũ
Âu
vờn trên sóng khỏa trời lơ.
Tao
Phùng kỷ tặng thương còn đó
Phước
Thắng lời trao ủ mãi giờ.
Tay
nắm chặt tay ngờ giấc điệp
Biển chiều sánh nhịp thả hồn thơ.
Ta
buồn mượn mấy vần thơ ngỏ…
Để
trút tâm can... tựa mối vò.
Cố
gắng chưa nhiều nên chửa đặng,
Hay vì vận số có nào cho…!
Xin gửi lại tình
yêu đến hương biển và tình người đất Bến Tre...
Bài
xướng:
Quê dừa tôi yêu
Xanh
mãi một trời yêu của tôi
Bến
Tre, năm tháng dẫu xa rồi.
Ngọt
ngào châu thổ, hoa dừa nở
Man
mác phù sa, con sóng trôi.
Ngọn
bút trừ gian hồng nét mực
Chiến
công giữ nước thắm trang đời.
Qua
cầu Rạch Miễu, lòng vương vấn
Hương biển, tình người nhớ chẳng vơi!
Bài
xướng:
Thơ và Đạo
Thơ
làm tớ chẳng ước giàu chi
Miễn
để cùng vui chúng bạn
vì...
Tĩnh trí, tâm bình thêm
sức khỏe
Khơi lòng, nghiệp
xả
bớt sân si.
Chờ
khen, thích kể thời đâu
dám...
Muốn
tặng, mừng khoe cũng
chả gì...
“Trọng đạo tôn sư” cầu tiến bước
Rèn Chân Mỹ Thiện, chớ nào thi...
Bài
xướng:
Vui
cùng những chiến xa
Chi
hội thơ Đường của chúng ta
Bước sang “tám sáu” đặng ba nhà...
Đình Thư, Minh Ngạn cùng Duy Tiến
(Tú Rớt, Hồng Giang với đại ca).
Chỉ ước xuân xanh chiều chẳng lặn
Thầm mong tuổi hạc trí không già.
Năm này Tân Sửu duyên còn thắm
Xướng họa vui cùng những chiến xa...!
Bài xướng:
Không
Không
bóng thuyền qua biển vẫn chờ
Không
lời ước hẹn cũng nên thơ.
Không
duyên chi gặp xui buồn nhớ?
Không
phút nào vơi bước dại khờ.
Không
kết chỉ hồng thay Nguyệt Lão
Không
màng tình khúc biệt Ngu Cơ.
Không
vương cõi tạm bồ đề giác
Không sắc không hình sạch bụi nhơ.
Bài
xướng:
Người thơ
Bỗng
thương những kẻ suốt ngày thơ
Lẩn
thẩn mà chi tổ mắt mờ...
Viết
lắm nhân tình càng ghẻ lạnh
Đăng
nhiều thế thái vẫn buông lơ.
Tiền
khô chấp nhận điều cay đắng
Bạc
hẻo đành mang nỗi hững hờ.
“Bảo
giám Minh Tâm” nào
kẻ đọc
Cớ gì... nhện cứ mãi giăng tơ...!?
Bài
xướng:
Thư thái
Sáng
dậy ngoài hiên thưởng ấm trà
Trưa
về chiếu ngả mát lòng ta.
Cơm
thường đói bữa vài lưng bát
Nước
lọc vui ngày mấy miệng ca.
Thú
đọc văn chương rèn trí trẻ
Ghiền
chơi Đường luật luyện tâm già.
Thân
hòa thư thái niềm an lạc
Mặc nẻo hoàng hôn đợi xế tà.
Bài xướng:
Buông...
Mình tập mỗi ngày một chữ “Buông”
Buông cho thỏa dạ bớt thèm thuồng.
Buông buồn chấp cảnh khơi vần tượng
Buông ghét xả lòng gợi tứ thương.
Buông ý hận sân cuồng hữu vượng
Buông câu ái ố niệm vô thường.
Buông thì buông cả... xua hình tướng
Biết vậy... vẫn còn thứ chửa “buông”.
Mến tặng Duy Khánh & Khánh Thư cùng hai bên thông
gia.
Trần Cường mới hỏi vợ con trai
Duy Khánh – Khánh Thư tuổi kết đài.
Rể quý con ngoan hòa tám họ
Dâu hiền cháu thảo trọn hai vai.
Chỉ mong thắm mãi duyên đôi lứa
Lại ước vui thêm chuyện một vài...
Nối tộc “Ngô – Hoàng” Xuân hạnh phúc
Chúc mừng Tân Sửu... dệt tương lai.
Bài xướng:
Một thời
Còn
ai nhắc đến cái mo cau
Xưa
ở thôn quê cũng thấy ngầu.
Bạn
kéo căng tay la níu chặt
Tôi
ngồi co gối khoái cười lâu.
Ngắc
ngư con gái lườm đôi mắt
Nghịch
ngợm chàng trai cụng mái đầu.
Cả
bọn chơi trò tàu vượt dốc
Nay nhìn cảnh cũ nhớ về nhau.
Bài xướng:
Duyên Thơ
Làm
thơ đâu dám nói tôi tài
Cũng
khó vừa lòng vạn lỗ tai.
Đơn
giản ruột gan bày chốn chữ
Vô
tư tim óc gửi nơi bài.
Thương
người chính trực nào gian dối
Trọng
bạn chân tình chẳng bịa sai.
Nhất
nhất từ tâm gieo hạt thiện
Niềm vui gặt hái viết dài dài.
Bài
xướng:
Gái lỡ...
Muốn
đi nhưng lại… ngại sang đò
Thích
ấm cơ mà chẳng khéo co.(*)
Khắc
quạnh thân côi sầu dáng nguyệt
Canh
thâu bóng lẻ tủi thân cò.
Ngàn
duyên lại lỡ đành duyên hẩm
Muôn
số sao đành chọn số Mo.(**)
Bà
Nguyệt ông Tơ nào giúp nổi
Ân tình đâu phải thứ đem cho.
Bài
xướng:
Thơ mình
Đọc
xong té ngửa… đúng thơ mình
Vỡ
lẽ...
vì sao họ bảo khinh...
Càng
viết đường danh càng tắc tịt
Mãi
đăng ngõ lợi mãi im thinh.
Phải
do thích chửi quân nhăng nhít
Hay
tại thường moi sự bất bình.
Không
nhẽ từ nay nên bỏ bút
Thôi ngừng trêu chọc lũ âm binh.
Bài
xướng:
Khó
đỡ
Ở
đời vốn chỉ mấy người say
Bí
tỉ ba hoa chuyện nọ này...
Gõ
trống làng phây khoe giỏi diễn
Khua
phèng xóm mạng tỏ tài bay.
Mầm
hoa ủ dấm thu bông đẹp
Hạt
ớt gieo trồng gặt quả cay.
Phận
số riêng ai người đó dệt
Cao xanh chẳng giúp cũng không đày.