Bồng
con, ai đó đứng trông chồng Xuân,
hạ qua rồi lại tới đông. Dằng
dặc muôn năm, mờ bóng nhạn Mỏi
mòn trọn thuở, nhạt tin hồng! Trung
trinh, son sắt đầu non đợi Chung
thủy, kiên cường cuối biển mong! Sáng
mãi gương trong soi Ngọc Nữ Nàng
Tô hóa đá, tuyệt vời không!?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét