Trăng
xuân vượt núi lỡ xa rồi Nhìn
áng mây vàng mải miết trôi. Phía
trước cành xanh vừa rụng lá Đằng
sau sương lạnh cố đơm chồi. Nhớ
xưa sắc thắm dường như thể Còn
đó hương tình cũng vậy thôi. Có
phải trăm năm là mộng ảo Thì
đâu ta ngại kiếp luân hồi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét