Mười
bốn lần sang phải ngậm ngùi(*) Đứa
thì mất giỗ, đứa thì chui...(**) Xương
tàn Gò Đống còn ma dại Cọc
hiểm Đằng Giang hết cửa lùi. Tính
kế thả bò bơi liếm biển Xua
tàu nạt nước húc toang mui.
Bá quyền bành trướng lập Tam Sa Bắt nạt láng giềng giọng cẩu xà... Lật lọng ngang tàng quân chó má Thay đen đổi trắng lũ yêu ma. Anh em... giở giói bày chiêu lạ Đồng chí... mưu mô chiếm biển xa.
Biển
Đông nước Việt ngỡ ao nhà Hò
hét đem tàu chiếm Gạc Ma. Ăn
cướp – la làng quân đạo tặc Vu
oan – giá họa bọn gian tà. Bao
năm đồng chí – mồm leo lẻo Mười
sáu chữ vàng – bạn thế a...?
Ngơ ngẩn hơi nhiều chưa đổi thay Mẩn mê thành quả kết mau bày. Chờ mong suốt tại còn ao ước Nhận đón nhanh vì vẫn đắm say. Thơ thẩn nom vần đo nghĩa hẹp Tả tơi dòm ý gọt câu dày.
Tính bài “mượn gió bẻ măng” chi Bành trướng tim đen lộ mặt phì. “Yêu sách chủ quyền” anh đuối lý “Danh xưng tiêu chuẩn” ngộ phòng khi... Biển Đông ngang ngược lời thô bỉ Nam Hải ngoa ngôn tiếng bấc chì.
Lặng
lẽ em chờ mải ngóng ai Cầm
hoa thắm đượm hẳn trông dài. Trong
ngày khắc khoải buồn đâu nhạt Giữa
buổi ê chề lạnh có phai. Để
nhớ về anh luôn đợi mãi Rồi
thương đến bạn vẫn mong hoài.
Bạn
hãy về đây vãng một lần Giao
hòa sóng nhạc Vũng Tàu ngân. Bồng
bềnh Vọng Nguyệt nồng say ý Lãng
đãng Nghinh Phong ngọt đắm vần. Kia
biển kia bờ kia thủy cốc Nọ
hồ nọ thác nọ thanh vân.
Hỡi
người “đồng chí” của tôi ơi…! Kẻ
cướp vu oan, lật lọng thời… Bịa
đặt Tam Sa hòng chiếm đảo Lộn
vòng Nam Hải mẹo vươn khơi. Lộ
mưu bành trướng càng ra mặt Yêu
sách tham lam chẳng giấu lời.
Vang
rền tiết tấu của loài ve Rộn
rã âm thanh tiếng gọi hè. Đẹp
lắm màu hoa mùa phượng đỏ Tươi
ngời sắc nắng những bờ tre. Xa
rồi nhớ mãi tình huynh đệ Gặp
lại càng yêu nghĩa bạn bè.
Hẹn
ngày gặp nhé bạn hiền ơi! Dịch
ác lan tràn tạm nghỉ chơi. Chính
phủ yêu cầu ngưng bước tới Chúng
mình nhớ phải biết nghe lời. Ở
nhà cũng góp tay vào đợi… Đi
phố là “toang” Vít sẽ xơi.
Mùa
xuân nơm nớp đến từng ngày Bước
tiến chân chùn lại phải quay. Họa
hoạn đem sang từ phía Bắc Niềm
đau lan tỏa đến trời Tây. Nhân
dân quyết tử cùng nơi ấy Tổ
quốc quyết sinh cũng chốn này.
Trăng
ngà sánh bước... hỏi nàng thơ? Ngọc
Nữ tương tư đứng thẫn thờ. Chú
Cuội chơi vơi non nước mộng, Nàng
Nga chới với bến bờ mơ. Ngàn
năm lạnh lẽo tình hằng ngóng, Một
kiếp đơn côi nghĩa thỏ chờ.
Bảy
bốn xuân rồi chúc cụ Văn An
vui mạnh khỏe vẹn tình thân. Chấp
hành giãn cách không do dự Tuân
thủ dang xa chẳng ngại ngần. Những
đợi Cô-Vi mau biến mất Hằng
trông bệnh lạ sẽ lùi dần.
Hương
nắng hương hoa gió ngập tràn Người
về hạ trắng, mấy quan san. Nỗi
niềm xưa cũ miên man chảy Ngón
vận phong sương thánh thót đàn. Trời
đất hòa chung dòng cảm thức Tâm
tình vá lại vết thời gian.
Tuổi
tám nhăm rồi tưởng giấc mơ. Qua
Binh đến Giáo lại làm Thơ. Ông
bà mẫu mực tâm thêm tỏ Con
cháu hiếu trung đức chẳng mờ. Trọn
kiếp đò ngang
tằm nhả kén Một
đời sách bút nhện buông tơ.
Thân
chào bạn quý ghé nhà chơi Mùa
dịch Cô-Vi sắp hết rồi...! Mai
tiễn Xuân đi vàng hết nụ Ve
về gọi Hạ tiếng khàn hơi. Câu
thơ hội ngộ do duyên nợ Cốc
rượu tương giao bởi đất trời.