Hỡi
người áo tím tóc buông lơi Mới
gặp mà thương ngỡ một đời. Vời
vợi dòng Hương câu mái đẩy Mênh
mang bến Ngự giọng à ơi! Hoàng
Thành trầm mặc sương mờ phủ Đại
Nội mơ màng nắng nhạt rơi. Bát
ngát xa trông chiều Vọng Cảnh Bâng
khuâng non nước một khung trời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét