Lạnh
lẽo buồng không mãi đợi chờ Đâu
ngờ trăng ghé cũng làm ngơ. Hương
vùi gối chiếc còn xao xuyến Bóng
lặn gương đơn lại hững hờ. Những
tưởng còn đây hồi kết tóc Nào
hay mới đó thuở xe tơ. Dầm
dề giọt ngọc càng thêm tủi Nỡ
để hồn mai luống thẫn thờ...!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét