Gốc
Việt thiêng liêng tiếng gọi “Làng” Quê
nhà một chốn nhớ mênh mang. Bốn
mùa rêu phủ hồn xưa vọng Vạn
thuở sương hòa nắng mới chan. Đất
giữ lệ người tình mãi trọng Đời
vun phép nước nghĩa cao sang. Dù
ai xuôi ngược trăm ngàn chốn Chẳng
thể nào quên bóng cổng làng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét