Tự
đỗi đời rong một chuyến tàu Quê
nghèo giã biệt lệ thầm lau. Ngàn
hương đất mẹ lâng tiềm thức Khắp
nẻo trời nam mộng gấm màu. Nhưng
chữ công thành không thắm tỏ Nên
niềm hiếu nghĩa cứ hờn đau. Này
xuân những tiếng kinh cầu ấy Có
nỗi tơ lòng cuộc bể dâu...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét