Những
dòng cảm xúc chẳng còn nguyên Dạ
cứ băn khoăn sự ác hiền. Lắm
kẻ u mê cơn mộng huyễn Bao
người mông muội giấc mơ tiên. Tình
phai phải lẽ vì danh lợi Nghĩa
nhạt là do bởi bạc tiền. Những
muốn theo thuyền sang bến giác Một
mình quyẩn
chốn an nhiên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét