Nguyệt
đã mờ xa khuất nẻo đồi Đêm
huyền đối diện nỗi lòng tôi. Còn
đâu một đỉnh sương cài lối Chỉ
tiếc nhành hoa nụ rã chồi. Dõi
biển nghe buồn cơn sóng dội Trông
thuyền chạnh tủi tháng ngày trôi. Vì
sao sợi chỉ tơ hồng rối Để
bóng sầu đơn mộng vỡ rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét