Đêm
nay uống cạn mảnh trăng rơi Uống
để quên đi bóng một người. Đã
khuất vô ngần trong nỗi nhớ Nhưng
còn luân lạc góc men khơi. Đầy
vơi một khoảng mơ hồ ấy Ẩn
hiện muôn trùng những ngái xôi. “Đất ngả trời nghiêng bầu vẫn nặng” Say
chưa?...Nữa
nhé!...chị Hằng ơi...!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét