Khờ
khạo cùng trăng nẫu dạ chờ Chờ
hoài chẳng thấy để hồn ngơ. Ngơ
về nghĩa dịu mà luôn ngóng Ngóng
khảm ân sâu bởi vẫn thờ. Thờ
chữ duyên lành khi mãi ước Ước
cành phận ấm buổi còn mơ. Mơ
rồi cũng đợi vương hình nhớ Nhớ
những ngày yêu nỗi dại khờ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét