Một
chiều biển nhớ bỗng chênh chao Bến
vắng mênh mang ngọn bấc gào. Mặt
nước thuyền nan dần khuất dạng Chân
trời cánh nhạn vút bay cao. Nỗi
lòng xa xứ cho tim nhói Tâm
sự tha hương khiến lệ trào. Đông
lạnh đã về trong buốt giá Ngậm
ngùi nghe vọng khúc ly tao.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét