Học
đòi để bỗng...
thích làm thơ Mang
chuyện trần gian để khóc vờ. Một
bóng thuyền nan bơi chấp chới Nửa
đời cánh nhạn lạc bơ vơ. Đâu
thời ước vọng tình mê mải Đã
lúc bâng khuâng cuộc hững hờ. Gối
mộng chẳng phiền ông lão Lã “Hoàng lương” chợt tỉnh cũng buồn ngơ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét