Sân
si đố kỵ mới lòe nhau Giữa
chốn thi đàn ngẫm thấy đau. Hai
chữ nhân văn đành quẳng bỏ Vài
câu đạo nghĩa đã phai nhàu. Thời
suy khiến ác thành ra thiện Pháp
mạt để vàng bỗng hóa thau. Người
ngợm trắng đen khôn thấu tỏ Sông
đời nước chảy mãi về đâu?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét