Từ
độ mình về cách biệt nhau Lòng
xuân vời vợi trái tim đau. Lạnh
lùng bến nước trơ nhành liễu Xao
xác vườn trầu lặng bóng cau. Kẻ
bước cùng trời phơi nắng đổ Người
đi cuối đất gội mưa nhàu. Xa
xôi mãi thế bao giờ nhỉ...? Hay
để trăng tàn đợi kiếp sau…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét