Nắng
chiều hiu
quạnh trải triền đê
Bến nước dòng Thao chợt nhớ
về...
Nhắc nhở rằng ta người Chế Nhuệ
Khơi lòng thư thả vọng vườn quê.
Nắng
chiều hiu
quạnh trải triền đê
Bến nước dòng Thao chợt nhớ
về...
Nhắc nhở rằng ta người Chế Nhuệ
Khơi lòng thư thả vọng vườn quê.
Nơi
này hóng gió – Mũi Nghinh Phong(*)
Biển
hát bình minh tỏa nắng hồng...
Sóng
vỗ ngàn năm dào dạt sóng
Nghĩa tình sau trước – Mũi Nghinh Phong.
Bài
xướng:
Ừ thôi...
Ừ
thôi níu kéo chỉ hoài hơi
Lý
lẽ mà chi tổ uổng lời.
Đổi
tiết vừa khi hoa phải rụng
Giao
mùa đến độ lá đành rơi.
Xua
tan sầu tủi theo lời Phật
Quẳng
hết bi ai thuận lẽ Trời.
Muôn
sự vô thường xin chớ cưỡng
Nợ trần gắng trả ắt rồi vơi.
Mến tặng nhà thơ Thanh Hiền.
Mường Ún(1) cũng gần chợ Vó(2) ta
Eng(3) qua hỏi Mạng(4) ghé vui nhà.
Mưa chiều khuất lửng sau triền núi
Nắng quãng dâng trào trước cổng ga.
Sông suối chẳng sờn thân phận sẻ
Gió trăng nào chuyển áng thơ hòa.
Tặng đời duyên ấm hương tình mở
Đường luật nối vần chẳng cách xa...
(Ngũ độ thanh; Lục
thanh thủ; Ngũ thanh vận)
Đêm
về gió nhẹ thoảng lùa song
Thấy
cả ngàn tơ bạc giữa dòng.
Nhuộm
ánh trăng ngà sông diễm ảo
Pha
màu ảnh ngọc nước ngời trong.
Hoài
say cảnh mượt chìm mơ bóng
Mãi
nhớ người xưa chạnh tủi lòng.
Bởi
thiếu duyên đành tan vỡ mộng
Sao còn để dạ cứ chờ mong...
(Trải
qua hơn 2 tháng giãn
cách chống dịch)
Lại
chờ... rồi đợi... lại
chờ thôi
Chớ
hỏi bà con liệu mấy hồi...?!
Cơm
mắm nhiều ngày chừng xót dạ
Cháo
hành mấy bữa dễ se môi.
Nhờ
con chống gậy...
ngoi lên ghế
Trình
tổ mua rau... đã cạn nồi.
Liệu
đến bao giờ ra được
ngõ...?
Để mình ngắm cảnh... đỡ đơn côi...!
Thu này kiếp nhược mãi đường ta
Mấy chục xuân tươi vẫn chửa già.
Tứ khởi Thơ Đường anh sớm họa
Câu vờn Tiếng Việt mực cùng sa.
Quan tham... vốn chẳng ưa bầy vẹt
Đạo chích... còn không nhíu cổ gà.
Đất Tổ phường Xoan mà hát Ghẹo
Sông Hồng khắc gợi cảnh ngày xa.
Bài xướng:
Hàn Nhuệ Cương
Bao
năm gói ghém Hội Thơ Đường
Phố
biển Vũng Tàu có Nhuệ Cương.
Gốc
gác quê Bầm – miền Phú Thọ
Tổ
tiên làng Chế – đất Hùng Vương.
Nâng
tầm xướng họa cùng trăm nẻo
Thỏa
chí giao hòa tới bảy phương.
Giản
dị chân thành ngời bút sắc
Thiền tu tịnh quán chữ “vô thường”.
Mong
làm chi nữa bóng cô thôn…
Cuộc
sống dồn bao nỗi đoạn buồn.
Quả
đất khoe đầy trang chẳng đẹp
Nhân
tình chứa đủ chuyện chưa khôn.
Nực
cười hôm sớm ngồi nghe lại
Suy
xét đỉnh khuya thức vọng tồn.
Mất
– được, hơn – thua… vì lẽ sống
Hít sâu nuốt xuống nhẹ tâm hồn.
Bài
xướng:
Thu
sầu
Khói
mây chất ngất, giọt mưa ngâu
Đúng
hẹn, trăng về biệt mất đâu...?!
Lá
rụng ngổn ngang – người vắng ngắt
Dây
giăng chật cứng – phố ưu sầu.
Tìm
cha...
vạn dặm tro khô cốt
Gọi
mẹ...
ngàn thu sữa cạn bầu.
Hai
chữ “mồ côi” đau đớn quá...!
Chung tay cứu vớt cảnh cơ cầu...
Một
mùa đau nhất, Tết Trung Thu
Tầm
tã mưa tuôn tối mịt mù...
Cha
biệt nẻo trần ngưng tiếng hát
Mẹ
lìa cõi thế bặt lời ru...
Chơi
vơi chẳng biết đâu là bạn
Chới
với nào hay nọ kẻ thù…
Lệ
đã cạn rồi không khóc nữa
Se lòng khắc quạnh ánh trăng lu...
Vằng
vặc Trung Thu cảnh sắc ngời
Ôn
tà ngán ngẩm quậy trăm nơi.
Còn
đâu hề tễu đùa phơi phới
Chẳng
thấy rồng lân rộn ới ời...
Ngắm
Cuội song che buồn rũ rượi
Soi
Hằng cửa chắn nẫu chơi vơi.
Mong
điều giản dị sao vời vợi
Ao ước đoàn viên phá cỗ mời...
Sao
vội vàng đi để lỡ ngày
Để
tình xa xót cánh chim bay...
Xác
vườn hoa rụng trao hương lạnh
Thương
bến chèo buông phủ sóng đầy.
Người
có buồn không khi cuộc vỡ
Ta
còn nhớ mãi phút tình say.
Giữa
cơn bão tố dòng ly biệt
Nỡ để canh tàn trắng tóc mây.
Bài xướng:
Tết Thiếu nhi thời Covid
Tháng Tám ngày Rằm – Tết Thiếu nhi
Hằng Nga nhắn Cuội những câu gì...!?
On-lai(*) kế hoạch nằm nhà... nghỉ...
Úp-loát(**) chương trình lướt mạng chi...
Giãn cách nghe chừng lâu quá nhỉ...
Cùng nhau xét lại sớm nhanh thì...
Rằng bao bạn nhỏ đương còn bí...
Cha mẹ cô thầy... phải... cách ly...!?
Bài
xướng:
Ủ ấm
Mỗi
bữa cơm xong bạn với mày
Tưởng
là vô dụng thế mà hay.
Mùa
đông giữ nhiệt hương lan tỏa
Sáng sớm, chiều, trưa nóng cả ngày.
Bài
xướng:
Nhớ Sai Nga
Gửi những người
con quê Sai Nga sống xa xứ.
Mình về ngắm lại cảnh quê không
Xóm Ngạ triền đê dõi sóng Hồng.
Gốc Gạo, Cổng Đồn xuôi thị trấn
Sơn Hà, Văn Phú ngược bờ sông.
Làng nghề nón lá... còn nghe bạn
Trại táo rau xanh... đã bén ngồng.
Ra Bắc vào Nam chừng cũng hiểu
Bóng Bầm nơi ấy mỏi mòn trông.
Bài
xướng:
Chợ...
Chợ
quê đầy ắp
giọng em cười
Chợ phố bây chừ cũng bớt tươi.
Chợ buổi chia ly buồn tiệc cưới
Chợ hôm giãn cách tủi tâm người.
Chợ đời danh phận mình chưa tới
Chợ ngãi kim tiền bạn chẳng ngơi.
Chợ Sắc – Tình – Không về rã rượi
Chợ san sẻ đặng... chín thành mười.
Bài
xướng:
Khúc trầm
Cô
liêu tính cách chuyển sang trầm
Không
nói không cười chỉ lặng câm.
Chẳng
thiết tình đời hồng với nhạt
Không
màng thế sự trắng hay thâm.
Câu
ca lắm lúc thành thêm dở
Chén
rượu nhiều khi bị quá tầm.
Quên
tháng quên ngày quên tuổi tác
Thơ mình, mình viết tự mình ngâm.
(Tập danh về Cây)
Bài
xướng:
Vườn
nhà
Sen
Hồng giữa vụ ngát Hương xa
Nụ
Bưởi tinh khôi nụ ướp Trà.
Kẽo
kẹt bờ Tre mong nắng sớm
Lao
xao bụi Trúc ngóng trăng tà
Hàng
Na hớn hở chờ thu tới
Khóm
Cúc mơ màng tiễn hạ qua
Kĩu
kịt Me đùa sau kẽ lá
Đi đâu cũng nhớ Khế quê nhà!
Thực
tại bỗng dưng hóa ảo mờ
Tay
ngà nhè nhẹ chạm dây tơ.
Ngờ
đâu cảm hứng tràn cung bậc
Mới
biết âm thanh ngập bến bờ.
Nâng
khúc cầm xưa rung điệu lý
Ru
tình duyên cũ động cơn mơ.
Ô
hay! Tất cả là sương khói
Hạt bụi bên đường cũng ngẩn ngơ!