Một
ngày nào đó cạn nguồn thơ Bến
giác dòng xuôi đã cập bờ. Lên
núi Thiên Thai gầy giấc mộng Xuống
thuyền Bát Nhã nối cơn mơ. Xem
kinh vô tự thêm minh tuệ Đọc
sách trung dung bớt mịt mờ. Mình
viết cho mình sao phải ngại Mặc
lòng nhân thế có quay lơ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét