Hoang
hoải đường chiều lãng đãng sương Chùa
bên chuông vọng khúc vô thường. Sen
vừa phai sắc vài bông rủ Cúc
đã tươi mầu một góc thương. Phấn
nọ khôn làm đôi má thắm Son
kia khó giúp cặp môi hường. Đôi
câu nhân nghĩa nghe sao nhạt Đời
mấy ai người giữ tiết cương?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét