Đêm
nằm khắc khoải nghĩ lời thương Nỗi
nhớ về ai khổ đoạn trường. Ngả
hạnh thời xưa tình đã vướng Vườn
ân buổi ấy nghĩa chưa hường. Ngàn
năm một thuở luôn hòa dưỡng Vạn
kiếp từ nay cũng đủ tường. Cứ
vậy niềm mơ càng vẫn tưởng Đời
ta mặn đắng mỗi cung đường.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét