Từ
độ Đông tàn cách biệt nhau Lòng
Xuân vời vợi nỗi tình đau. Đào
se mai nhạt trơ nhành lá Trầu
héo hương tàn lặng bóng cau. Có
phải còn vương miền nắng đổ Hay
là đang ngán cảnh mưa nhàu. Ừ
thôi trời đất đong đưa thế Ta
đợi sang mùa hay kiếp sau...?!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét