Trông
khói lam chiều luống ngẩn ngơ Tiếng
đàn ai vọng buốt cung tơ. Lá
khi về cội càng thương đất Thuyền
lúc ra khơi mới nhớ bờ. Danh
lợi muôn đời bao kẻ khát Bạc
tiền vạn kiếp mấy người lơ? Thơ
văn để lụy cho nghiên bút Chiều
xuống đường xa dạ thẫn thờ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét