Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 9 tháng 4, 2018

Bà Rịa quê tôi



Bà Rịa quê tôi đẹp tuyệt vời
Sông Dinh trong mát lững lờ trôi.
Gạo thơm, nếp dẻo tinh hoa đất
Rừng thắm, đồng xanh cảnh sắc trời.
Khách đến rồi đi, đi chẳng dứt
Người qua vẫn nhớ, nhớ khôn nguôi
Đất lành chim đậu, tình nồng thắm
Yêu lắm quê mình... Phước Lễ ơi!

Chủ Nhật, 8 tháng 4, 2018

MỪNG BUỔI HOA ĐÀO GẶP GIÓ ĐÔNG – Tranh thơ Phạm Xuân Khu


Xướng họa: MỜI BẠN – Tranh thơ của Duy Tiến và Nhật Minh


THÚ LÀM THƠ – Tranh thơ của Phạm Văn Dương


Họa văn chương

Kính tặng cố nhà thơ Phùng Cung



Chuốc họa văn chương đã mãn phần
“Xem đêm” càng thấu mộng phù vân.
“Ngựa già” Chúa bỏ nên hoài sức
“Giai phẩm...” người khen phải lụy thân.
Tuyệt bút phạm lề thành hận bút
Thi nhân lạc chữ hóa tù nhân.
Khuyên người đã trót theo nghề viết
Uốn lưỡi, buông câu mọi lúc cần.

Tự sự hoa Nhài



Em – một loài hoa vốn nhỏ nhoi
Ban mai sương đọng mỉm môi cười.
Mảnh mai cánh trắng đùa theo gió
Thoang thoảng hương thơm hiến tặng người.
Kẻ ghét chê hoài “Tình ái thói”
Người thương thú mãi “Nhụy hương đời”
Bách nhân bách khẩu làm sao được
Lặng lẽ dâng hương – Lặng lẽ cười!

Thứ Bảy, 7 tháng 4, 2018

XỨ SỞ THẦN TIÊN – Tranh thơ của Nguyễn Bình Diệp


VŨNG TÀU VẪN ĐỢI – Tranh thơ của Trần Châu Hoàn


THƠ XUÂN – Tranh thơ của Hoàng Hữu Cát


Chùm thơ BIỂN TRONG TÔI của Lý Đức Quỳnh

Hưởng ứng cuộc vận động viết về quê hương Bà Rịa – Vũng Tàu.



Biển trong tôi

Nồng nàn hương biển gió mời say
Lấp lánh sao khuya ngọc khảm đầy.
Mặt phẳng thiên thần soi dáng nguyệt
Đường cong ma mị hớp hồn mây.
Thênh thang bến bãi đêm hồ hởi
Tít tắp chân trời sáng ngất ngây.
Khoáng đãng trùng khơi lòng gột rửa
Tâm tình sảng khoái nhẹ nhàng bay.

Thứ Sáu, 6 tháng 4, 2018

Chùm xướng họa: VÔ THƯỜNG



Bài xướng:
Kiếp con người

Đời người ngẫm tựa bóng câu thôi
Khoảng lặng trần gian được mấy hồi.
Lúc ở bên cha còn học đối
Khi vào biển lớn chẳng ngừng trôi.
Công danh há dễ ngàn tên bội
Ái phận nào hay mấy đứa bồi.
Để áng thơ tình theo gió thổi
Khi về cát bụi kẻ mừng bôi.

Chùm thơ Đường luật của thi nữ trẻ Mai Thị Kim Nhàn



Xuân về

Xuân về rực rỡ phủ nhành MAI
Xuân trỗi HỒNG khoe sắc nhuỵ đài.
Xuân thắm ngàn nơi mừng THỌ khởi
Xuân đầy vạn nẻo ngắm ĐÀO khai.
Xuân cầu hạnh phúc cùng DIÊN VĨ
Xuân thảo bình yên lẫn PHÁT TÀI.
Xuân mãi êm đềm duyên BÁCH HỢP
Xuân làm NGỌC ĐIỂM sáng hồn ai.

Chùm thơ tự họa RÉT NÀNG BÂN của Phạm Văn Dương

Cuối Xuân, trời đã ấm lên, bỗng miền Bắc lại được hưởng một đợt rét dịu ngọt. Đó là do trời cảm động trước mong mỏi của những người vợ muốn thấy chồng được mặc chiếc áo ấm mình may cho anh ấy, nhưng vì nhiều nguyên nhân mà may chậm quá, mãi mới xong. Và, người miền Bắc cũng san sẻ chút hơi mát quý ấy cho bạn miền Nam quanh năm nóng bức.



Bài xướng:
Rét Nàng Bân

Tháng Ba hửng nắng, sắp tàn Xuân
Áo ấm cho anh dở mấy phần
Áp lực thương trường quay chóng mặt
Yêu cầu công sở thúc nhanh chân.
Gia đình, cũng muốn tròn tình vợ
Xã hội, còn lo vẹn nghĩa dân.
Em cố may xong,... trời thấu hiểu
Liền cho trở gió: rét Nàng Bân!

Chùm thơ Đường luật CHÂN TÂM của Hoa Đăng



Không

Không bóng thuyền qua biển vẫn chờ
Không lời ước hẹn cũng nên thơ.
Không duyên chi gặp xui lòng nhớ?
Không phút nào vơi bước dại khờ.
Không kết chỉ hồng thay Nguyệt Lão
Không màng tình khúc biệt Ngu Cơ.
Không vương cõi tạm bồ đề giác
Không sắc không hình sạch bụi nhơ.

Thứ Năm, 5 tháng 4, 2018

Nghiệp văn chương



Đâu phải dễ gì hiểu nỗi đau
Của người trước mắt với ngàn sau.
Tố Như mãi đó niềm bi thiết
Nguyễn Trãi nguyên kia mối hận sầu.
Phùng Quán, Chế Lan… nào phải mới
Ngân Giang… Nhượng Tống đã nghe lâu.
Ngàn năm cái nghiệp văn chương ấy
Nghiên bút đành thôi nọ phải cầu.

Sông Xuân



Một sáng Xuân về đứng ngắm sông
Dõi hoa gạo đỏ nổi bềnh bồng.
Tình xưa sớm tối, người không gặp
Bến cũ đêm ngày, khách vẫn đông.
Sóng gợn lăn tăn trông bát ngát
Mây vờn nhè nhẹ thấy mênh mông.
Bình minh tỏa rạng vui ngày mới
Lấp loáng kìa muôn sắc nắng hồng.

Điều



Đỏ tươi chẳng trách gọi tên Điều(*).
Mũm mĩm căng tròn ngó dễ xiêu.
Trái đấy tơ hơ khôn cưỡng hứng…
Hạt đây thây nẩy dễ sinh liều.
Một lần nhớ mãi không hề bậy
Đôi bận mong hoài chẳng giám điêu.
Rượu nếp than hồng đêm giá lạnh
Coi chừng ham hố dễ đi tiêu.

Tiền – Tình ! còn – hết...!

“Lúc gian nan mới hiểu được lòng người...”



Hạnh phúc trời ban tưởng mãi tròn!
Vương sầu vướng khổ vẫn còn son!
Trai hiền giản dị...! Lòng say khướt!
Gái đảm yêu kiều...! Dạ tưởng ngon!
Tựa núi. Dư tiền: Thưa, gửi, ngãi!
Như bèo. Nhẵn bạc: Quát, bay hồn!
Thương chồng. Đạo lý! Nghe mà hãi!
Nghĩa nặng tình sâu! Chẳng thấy còn!

Làm thơ nói lái được vợ

Có anh sinh viên lên thành phố học trường Văn Khoa, ở nhà trọ. Dần dà, anh có quen cô bạn gái cũng là bạn học. Qua lại nhiều lần, không may cô nàng có bầu đã mấy tháng. Cô gái tính chuyện bỏ thai, anh chàng không nghe. Chuyện vỡ lở, hai người đành dắt nhau về quê trình bố mẹ hai bên để xin phép cưới... chạy.


Nhạc phụ tương lai vốn là người xứ Quảng Nam. Nghe nói đến chuyện tày trời với con gái, ông định đuổi thẳng anh chàng kia về, nhưng nghĩ lại thôi. Vốn là người sính thơ lại thích nói lái, mặn ngọt đều rành rẽ, biết anh chàng là sinh viên khoa Văn năm cuối, lại quê ở huyện kế bên nên ông mới ra điều kiện. Thôi được, nếu muốn được xuôi chèo mát mái thì hãy trình bày cặn kẽ cho ta biết để ta liệu, còn không thì...

Thứ Tư, 4 tháng 4, 2018

Ghẹo cô bán cau

Ngày xưa, có anh học trò nọ, học giỏi mà cũng khá... mê gái. Trên đường đến trường, hàng ngày anh đều phải đi qua chợ. Trong chợ, có cô hàng bán trầu cau rất xinh đẹp, làm chàng mê mẩn. Không biết tán tỉnh ra làm sao, anh chàng đành phải nhờ ông thầy đồ làm cho bài thơ để “tán” cô hàng bán cau. Nhận tiền “boa” rồi, thầy đồ ứng khẩu: