Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 11 tháng 3, 2020

Hoa chiều



Cánh hoa khoe sắc giữa chiều buông
Mơ trái thơm ngon nặng trĩu buồng.
Đóa ngọc một thời tươi lá thắm
Cánh hồng bao nỗi lạnh đêm suông.
Như vần thơ lạc xa mùa họa
Tựa bến sông khuya vắng tiếng xuồng.

Thứ Ba, 10 tháng 3, 2020

Lỡ hẹn



Hăm Mốt tháng Ba họp một nhà
Cùng về Hà Tĩnh hội thơ ca…
Thình lình Cô-vid lan nhiều nẻo
Rục rịch Cô-rôn tỏa chốn xa.
Lỡ hẹn cùng nhau lên núi Lĩnh
Ngậm lời thỏa ước ghé sông La.

Chuyện nàng Bân



Mong chồng được mặc áo nàng Bân
Trời thấu nên chiều theo ý dân.
Vừa lóe nắng Nam hừng trước mặt
Đã tràn gió Bắc lạnh bàn chân.
Niềm vui kẻ nhận dù đôi chút
Hạnh phúc người trao gấp bội phần.

Chùm xướng họa: DUYÊN THƠ



Bài xướng:
Duyên thơ

Nàng thơ không tuổi dễ chi già
Theo bước thời gian cứ trẻ ra.
Đón ánh bình minh lòng rộn rã
Bình thơ bạn hữu chuyện sa đà.
Chén tình ăm ắp khi xuân đến
Giọt nhớ đong đầy lúc hạ qua.

Hà Nội của ta



Hà Nội bây giờ hết lạnh se
Rung rinh cành sấu rợp hàng me.
Tìm vào Văn Miếu soi bia cổ
Bước tới Tây Hồ đón nắng hoe.
Vẫn mộng Rùa thiêng bơi sớm hạ
Còn mơ Kiếm bạc tuốt đêm hè.

Tình thơ

Nhân buổi giao lưu nhóm yêu thơ Đường luật Vũng Tàu với nhóm văn nghệ sĩ Hội VHNT Nghệ An.



Vũng Tàu – Xứ Nghệ mối duyên tơ
Gặp gỡ ngày xuân quá bất ngờ.
Đậm nghĩa quê nhà bao nguyện ước
Thắm tình đất bạn những giăng mơ.
Cà phê chốn ấy hoài mong đợi
Quán lá nơi đây mãi ngóng chờ.

Thứ Hai, 9 tháng 3, 2020

Đêm buồn



Hoàng hôn lịm tắt bóng chiều xa
Để lại mênh mông nỗi nhớ nhà.
Dáng mẹ còng lưng đôi giọt lệ
Đường quê mỏi gối một mình cha.
Còn đây chua xót thời thơ dại
Đâu hết đắng cay buổi xế tà.

Xướng họa: NHẮN BÉ NHUNG



Bài xướng:
Nhắn bé Nhung

Ngỡ mềm tựa nắng mượt như nhung
Em bắt thủ đô muốn phát khùng.
Đã ké ghế sang cùng bác Dũng
Còn gieo mối họa với anh Chung.
Phải căm dân Việt nên đành xả
Hay kết trời Âu mới tính bùng.

Chủ Nhật, 8 tháng 3, 2020

Quà tặng 8 tháng 3



Bông hồng xinh xắn tặng người thương
Cùng các bạn tôi mọi nẻo đường.
Một nửa thế gian thơ lả lướt
Cả ngàn câu hát nhạc du dương.
Đảm đang trung hậu tình trong ngọc
Duyên dáng anh hùng chí sáng gương.

Mẹ...



Suốt đời bươn chi cũng vì con
Mơ ước hằn lên những lối mòn.
Dấu hỏi cuộc đời trên dáng mẹ
Lưng còng năm tháng giữa đường thôn.
Ruộng đồng thức giấc khi gà gáy
Nương rẫy lặng im lúc bóng tròn.

Dịu niềm mong

Nhân ngày 8-3.



Các chị bao năm cảnh vắng chồng
Âm thầm bóng lẻ dịu niềm mong.
Tròng trành phận liễu thân quàng gió
Khập khing hình mai phận gửi dòng.
Nửa bóng tròn duyên xanh vạn nẻo
Muôn tình trọn nghĩa đẹp ngàn sông.

Thảnh thơi



Nào có bao giờ được thảnh thơi
Em đi trang trải giữa dòng đời.
Nét xuân phảng phất trên khuôn mặt
Khóe mắt long lanh dưới ánh trời.
Vẫn nhớ một thời khi ấm áp
Đâu quên cái thuở lúc chơi vơi.

Thứ Bảy, 7 tháng 3, 2020

Vui mãi với thơ ca



Ngang trời én lượn đấy mình ơi...!
Mới độ đào khoe cúc đã hồi.
Lận đận gió mưa từng gắng vượt
Dịu dàng thơ phú lại hòa bơi.
Ngọt ngào lục bát bình minh dọi
Sâu lắng Đường thi bạn hữu mời.

Chùm xướng họa: NỖI NIỀM

Nỗi niềm ngày 8-3.



Bài xướng:
Nỗi niềm

Em chẳng cần chi tím với hồng
Sắc nào vơi được nỗi chờ trông.
Tháng Ba xuân cũ ươm lời thắm
Mùng Tám tình xưa trải gối nồng.
Phận liễu canh mòn nơi cửa nhớ
Trang đài khắc lụn lối hiên mong.

Em... vẫn là em



Em vẫn là em của tháng ngày
Men tình hương sắc đắm mê say.
Khuôn trăng mắt biếc luôn bừng tỏ
Suối tóc thân son sớm giãi bày.
Mỗi bước chiều xuân khơi mộng ước
Từng dòng thi họa giục mơ bay.

Con "thần chết"

Bông Hồng Nhung đã thành ác mộng “thần chết” giữa lòng thủ đô…



Nhiễm con “thần chết” tận trời Âu
Ngậm miệng về quê họa phát... sầu.
Có phải nhiều tiền quên lũ bậu
Hay vì ít chữ hóa loài sâu.
Trăm lần cẩn tắc ngàn điều thấu
Một phút lơ là vạn nỗi đau.

Một con sâu

Gửi em Nguyễn Hồng Nhung – bệnh nhân thứ 17 nhiễm Covid-19 tại Việt Nam.



Đúng là chỉ tại một con sâu
Vô ý... nồi canh bỗng phát rầu!
Cả nước chung tay ngừa đại dịch
Mình em ngậm miệng nuốt phi dầu.
Bỏ tiền thăm tận miền Anh Quốc
Rước bệnh về từ ải Bắc Âu.

Sầu tây bể Cấp

Trong khuôn viên Bạch Dinh có tấm bia khắc lại bài thơ do vua Thành Thái viết khi trở lại nơi này năm 1947. Bài thơ mang tên Sầu tây bể Cấp, nói nên nỗi lòng vua Thành Thái khi về lại quê hương.



Sống thừa nào biết đến hôm nay
Nhìn thấy non sông đất nước này.
Sừng ngựa chưa quên câu chuyện cũ
Ruột tằm đòi đoạn mối sầu Tây.
Thành Xuân(*) nghìn dặm mây mù tịt
Bể Cấp(**) tứ bề bủa sóng vây.

Chùm xướng họa: TÌNH LẶNG

(Ngũ độ thanh; Vỹ nhất tự; Lục thanh thủ; Ngũ thanh vận)



Bài xướng:
Tình lặng

Buông tình để phúc chạy về đâu
Nghĩa cả tàn phai đức nhạt mầu.
Dáng nhỏ em tìm sang rặng liễu
Đêm dài gió thổi đọng rèm châu.
Nhìn trong ngõ vắng bao niềm
Chảy phía dòng xa những lệ sầu.

Cảm tạ



Cảm ơn một nửa nhé nhân gian
Công trạng bên kia xin miễn bàn.
Sưởi ấm tinh cầu sông nước chảy
Khơi nồng vũ trụ tuyết sương tan.
Thương khi e ấp vầng trăng sớm
Nhớ lúc sục sôi ngọn sóng tràn.