Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 4 tháng 6, 2019

Về Bến Tre



Anh về Thạnh Phú dạ nao nao
Chiều gió rặng dừa đứng chải chao.
Nghiêng nón tóc mây nàng khẽ vẫy
Thẳng con hẻm nhựa bậu tươi chào.
Hồn tôi lạc giữa trời xa ngái
Giọng ả ngân trên bóng dạt dào.

Cố hương

(Thông vận)



1.
Bao năm chia biệt bóng đa làng
Day dứt trong lòng nỗi cố hương.
Tấc đất, ngọn rau – cha gánh vác
Đường kim, mối chỉ – mẹ cưu mang.
Đường quê khập khểnh nương thân gậy
Tóc trắng lơ thơ thấy cuối đường(?)

Trường xưa

(Ngũ độ thanh)



Trường xưa lối nhỏ nỗi niềm xơ
Chốn cũ đìu hiu nẻo đợi chờ.
Phượng vĩ tưng bừng ngơ ngẩn nhớ
Ve sầu nức nở thẫn thờ mơ.
Về đâu sớm hạ ngày thơ thẩn
Đến chỗ chiều xuân buổi dật dờ.

Hồi tưởng



Đời ta quá nửa tuổi xuân thì
Ngày tháng vô tình cứ lướt đi.
Sáng sớm dưỡng thân rèn khỏe đẹp
Chiều buông chắp bút luyện kiên trì.
Nhớ thương vào hạ thời xuân mộng
Luyến tiếc sang thu buổi cuối kỳ.

Xướng họa: TỰ TRÀO

(Triệt hậu)



Bài xướng:
Tự trào...

Lôm côm học mót tưởng rằng ta...
Tri thức lem nhem cứ ngỡ là...
Tai bạt chân khều trông khá giống...
Mày thô vĩ tán đúng con nhà...
Tiền không túi rỗng đâu cần phải...
Gối bạc vai mòn có thế mà...

Chuyến đò duyên

(Ngũ độ thanh; Lục thanh thủ; Ngũ thanh vận)



Chẳng hứa sao mà gặp gỡ đây
Còn mong lối nghĩa nẻo ân này.
Mơ màng nỗi nhớ ươm đầy cội
Khấp khởi câu thề giữ đậm tay.
Chữ hận khi nào không trải níu
Lời yêu thuở nọ vẫn nương bày.

Nàng…

(Thuận nghịch độc)



Đọc xuôi:
Đưa nón ngả cười mắt liếc ngang
Thỏa vui ngày gọi nắng mơ chàng.
Mùa khơi gió thả người như ngọc
Buổi kết sương giăng bóng tựa vàng.
Khua nhẹ cánh hồng môi đỏ cũng...
Vẫy nhanh chồi thắm yếm nâu càng...

Bóng hoàng hôn



Thường xuyên bạn hữu tới thăm nhà
Ghé hỏi vui mừng những việc qua.
Chuyện ngỏ trà nâng tình mãn á
Lời trao rượu rót nghĩa vui mà…
Tâm hồn thoải mái niềm thương lạ
Trí tuệ an nhàn nỗi thỏa nha!

Chờ xuân



Từ ấy sông em sóng ngập lòng
Huế ơi! Chừ rứa có buồn không?
Trong ni đông tiễn loang chiều tím
Ngoài nớ sương phai nhạt má hồng.
Thương bến đò duyên đà lỗi hẹn
Xót tình thơ mộng cứ thầm mong.

Thứ Hai, 3 tháng 6, 2019

Chiều đơn lạnh



Mới nửa trăm năm tóc ngả màu
Vô tình ngày tháng vẫn qua mau.
Đêm đêm gối chiếc buồn cô quạnh
Sáng sáng phòng không lạnh nỗi đau.
Nhớ thuở trăng tròn tình buộc chặt
Mơ về bóng xế mộng còn nhau.

Trăng đất khách



Trăng đất khách 1

Một mình lặng lẽ giữa canh thâu
Đơn lạnh vầng trăng trĩu vẻ sầu.
Chén rượu tha hương dư vị đắng
Bài thơ viễn xứ trỗi niềm đau.
Hoa vàng ngõ nhỏ đà phai sắc
Áo tím đường xưa cũng nhạt màu.

Sim chín



Sim ở quê mình khác mọi nơi
Rằng trong vị ngọt có hương đời.
Tình cha góp nhặt dòng thơm thảo
Nghĩa mẹ đắp bồi đất tốt tươi.
Gần gũi chờ mong đầu hạ gọi
Xa xôi ngóng đợi cuối xuân mời.

Xuân về!

(Thông vần)



Lá vàng lác đác điểm trên cành
Cây cối vươn mình nhú lộc xanh.
Hết rét trời trong tô cảnh đẹp
Qua mưa nắng hửng đón duyên lành.
Cây đào trổ nụ, mai khoe sắc
Chậu quất khơi màu, điểu họa thanh.

Gửi theo kẻ sính hàng ngoại



Thời nay gió chướng nháo nhào nhào
Hàng Việt tồn kho, bị “nốc ao”!
Xí xửng người ta thèm của lạ
Đua đòi hàng ngoại hám tiền cao.
Trập trùng khách mới vui nồng nả
Thổn thức tình xưa khó dạt dào.

Một chặng đời



Năm chín mươi(*) từ giã nghiệp thầy
Về ôm mẫu rẫy cuốc cày đây.
Hai lăm năm lẻ theo thời vụ
Nay tuổi bảy lăm vẫn thế vầy!
Tập tễnh văn chương hong tuổi hạc
Xướng hòa thơ phú giải đời khuây.

Chùm xướng họa: HỔNG DÁM ĐÂU



Bài xướng:
Hổng dám đâu

Ai chọc ghẹo em cứ lắc đầu
Bảo rằng chuyện ấy hãy còn lâu.
Trăng trong vẫn giữ làn môi thắm
Duyên dáng đang gìn mái tóc nâu.
Ngõ liễu chửa chào oanh én lượn
Vườn xuân chẳng đón bướm ong chầu.

Vui sống



Biển vẫn nghìn năm sóng bạc đầu
Thời gian nước chảy có ngừng đâu.
Chờ thu chỉ thấy hoa tàn sắc
Đọ tuổi mà hay tóc bạc màu.
Đã đến rồi đi vòng vũ trụ
Thì quên chẳng bận nỗi cơ cầu.

Thơ Nguyễn Bính



Cánh buồm Nguyễn Bính… “Cánh buồm nâu”(*)
Nghe “Tiếng lòng tôi” bỗng chạnh sầu.
“Lỡ bước sang ngang” cho dạ thảm
“Viếng hồn trinh nữ” khiến lòng đau.
“Tương tư” một khúc mây vần vũ
“Vơ vẩn” dăm câu nắng trĩu sầu.

Chùm xướng họa: TÌNH



Bài xướng:
(Thủ nhất thanh; Nhất vận)
Tình

Tình sẽ cho đời những áng thơ
Tình đang ấp ủ nỗi thương chờ.
Tình kia lặng lẽ hoài mong nhớ
Tình nọ âm thầm mãi chắp mơ.
Tình chắn ân hồng trong cõi rợ
Tình lơi phận ấm giữa đêm mờ.

Thơ



Thơ có còn không hay bỏ tôi
Hòa tan tận cuối nẻo mây rồi?
Mà sao cứ nhủ luôn là mãi…
Lại thấy như càng xa ngái thôi!
Tôi vốc thời gian ngàn tuyết phủ
Tôi mơ khoảnh khắc dáng ai ngồi.